Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210093

Bình chọn: 10.00/10/1009 lượt.

Hành động tàn nhẫn như vậy mới là sự trả thù và giễu cợt của đám sát thủ dành cho tổ Khiên Đen. Châu Tiểu Triện và Từ Tư Bạch đều là những người bạn thân thiết nhất của cô trong mấy năm qua, vậy mà chúng ép cô phải đưa ra sự lựa chọn tàn nhẫn.

Sau khi nhận được hai đoạn video, nhân viên kỹ thuật ở hiện trường đã lập tức dò tìm tín hiệu, chỉ mất vài phút đã xác định được vị trí cơ bản của hai người đàn ông. Hai vị trí đều nằm ở khu vực phía đông thành phố, nhưng ở hai hướng nam và bắc ngược nhau. Cũng có nghĩa là, nếu xuất phát từ công viên, Tô Miên sẽ đi về phía đông một đoạn rồi bắt buộc phải lựa chọn, trong khi thời gian chỉ đủ đi cứu một người mà thôi.

Phương pháp copy dấu vân tay cũng không ăn thua. Đúng lúc mọi người xem xong đoạn băng, Lải Nhải vừa vặn đến nơi. Anh ta lắc đầu: “Không được! Chúng dùng máy quét vân tay vô cùng tiên tiến, có thể nhận biết từng đường vân và nhiệt độ của làn da. Màng vân tay bình thường không được đâu, phải quay về cơ quan lấy dụng cụ của tôi. Nhưng nếu Tiểu Bạch theo tôi về Cục, đi lại cũng mất ít nhất hai mươi phút, sẽ không kịp cứu bọn họ”.

“Để em nghĩ đã.” Tô Miên nói nhỏ, đồng thời cúi xuống, xem màn hình GPS. Cô vốn là người mù đường, không thể phân biệt đông tây nam bắc. Nhưng vào thời khắc này, tuyến đường đi tới hai địa điểm đã in sâu vào tâm trí cô.

Còn tám ki lô mét nữa là đến ngã rẽ. Với tốc độ lái xe của Hàn Trầm, cũng chỉ ba, bốn phút sau, cô buộc phải quyết định đi về hướng nam hay hướng bắc.

“Để anh quyết định.” Hàn Trầm đột nhiên mở miệng.

Tô Miên ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn dõi mắt về phía trước, gương mặt lộ vẻ sắc lạnh: “Anh sẽ quyết định thay em. Anh chọn ai, em đi cứu người đó. Cứ như vậy đi!”

Viền mắt Tô Miên cay cay. Nếu một trong hai người không được cứu sống thì ai đưa ra sự lựa chọn, người đó sẽ bị cắn dứt lương tâm suốt đời. Hàn Trầm muốn thay cô gánh vác trách nhiệm.

Tô Miên cắn môi, lắc đầu: “Không, để em tự quyết định. Bọn họ đều là bạn thân của em nên em sẽ tự lựa chọn”.

“Khỏi cần thương lượng.” Ngữ khí của Hàn Trầm vô cùng cứng rắn, anh cũng lái xe nhanh hơn.

Tô Miên nghiến răng: “Anh đúng là… khốn kiếp!”

Đúng lúc này, di động đổ chuông, cô lập tức bắt máy: “Mặt Lạnh, có chuyện gì vậy?”

Mặt Lạnh đang ở trên chiếc xe chỉ huy ở phía sau, giọng anh ta vẫn không chút xao động: “Tiểu Bạch, chúng tôi đã bắt được đường truyền tín hiệu, tôi sẽ phát cho cô ngay. Bây giờ, cô có thể nhìn thấy bọn họ”.

“Được…”

Vừa rồi, nhân viên kỹ thuật đưa cho Tô Miên hai chiếc máy tính bảng, dùng để liên lạc. Trong lúc chờ tín hiệu được kết nối, tim cô như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Hình ảnh xuất hiện trên màn hình máy tính rõ hơn đoạn video mà Tô Miên nhận được. Máy ở tay trái là Châu Tiểu Triện, tay phải là Từ Tư Bạch.

Trước đó, khi tỉnh lại, Châu Tiểu Triện cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo. Vừa mở mắt, cậu ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ vừa cũ kỹ vừa sơ sài, thoang thoảng mùi long não và bụi bậm, có vẻ là một gian chứa đồ.

Cậu ta bị trói trên một chiếc ghế, trước ngực buộc quả bom nặng trĩu. Mười đầu ngón tay cậu ta vẫn có thể động đậy nhưng hai cổ tay bị buộc chặt nên không thể di chuyển. A ngồi ở phía đối diện, vẫn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang như thường lệ. Tuy nhiên, Châu Tiểu Triện có thể thấy rõ nụ cười đắc ý trong đôi mắt hắn.

“Hi!” A nhổm người, đưa một chiếc máy tính bảng đến tay Châu Tiểu Triện: “Mày có muốn chào tạm biệt chị gái tao trước khi chết không?”

Lồng ngực tựa như có một luồng khí cuộn trào.Dù thân thể bất động, Châu Tiểu Triện vẫn há miệng, nhổ nước bọt vào mặt A, “Tao là cảnh sát nhân dân, chết thì chết, có gì ghê gớm đâu. Đừng tưởng mày có thể hù dọa được tao, đồ khốn!”

Bị nhổ nước bọt đầy trán và khẩu trang, A trừng mắt, vừa giơ tay lau vừa đạp vào ghế Châu Tiểu Triện đang ngồi: “Đồ thần kinh!”

Châu Tiểu Triện nghiến răng: “Mày mới thần kinh thì có!”

Bị mắng, A đột nhiên nhớ ra điều gì. Hắn không còn tức giận nữa mà cúi xuống nhìn đối phương, nụ cười trong khóe mắt càng sâu hơn: “Châu Tiểu Triện, tao đã cài một trái bom trên người mày, cũng cài một trái tương tự trên người Từ Tư Bạch. Hai người ở hai vị trí trái ngược nhau, mật mã phá giải là dấu vân tay của chị gái tao. Lát nữa, chị ấy chỉ có đủ thời gian cứu một người thôi. Mày thử nói xem, giữa mày và Từ Tư Bạch, chị tao sẽ chọn ai?”

Châu Tiểu Triện đờ người trong giây lát. A không nói thêm điều gì, đứng dậy đi ra ngoài. Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Châu Tiểu Triện cúi đầu, nhìn máy tính bảng màn hình tối đen trong tay mình. Cậu ta miễn cưỡng cử động ngón tay, ra sức bấm nhưng không hề có động tĩnh. Chắc A đã làm gì đó để cậu không thể liên lạc với bên ngoài.

Châu Tiểu Triện chỉ còn cách chờ đợi, đợi Tiểu Bạch và tổ Khiên Đen quyết định cứu người nào. Có lẽ, cậu ta sẽ được gặp Tiểu Bạch và mọi người lần cuối qua chiếc máy tính này như A nói. Sống mũi cay cay nhưng Châu Tiểu Triện cố nhẫn nhịn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mấy chục phút sau, trong một căn phòng thuộc tòa nhà nào đó cách chỗ Châu Tiểu Triện tương đối xa, Từ Tư


XtGem Forum catalog