
ọt, em
nói —— anh nên trừng phạt em thế nào đây?" Anh tiến tới gần cô, hơi thở
mãnh liệt của phái nam tập kích quanh thân cô.
Hô hấp của cô cứng lại, cảm giác nguy hiểm.
"Như vậy đi! Khi anh còn chưa tìm được nhà ở, liền ở tạm nhà em vậy!"
"Cái gì? Không được."
"Anh không tìm ra được lý do không đồng ý của em, cứ quyết định như vậy đi." Anh phát hiện nhìn vẻ mặt bối rối của cô rất thú vị, cũng làm cho anh
cảm thấy nhẹ nhõm.
"Làm sao có thể như vậy? Em mới là chủ nhà!"
"Cho nên anh nói cho em biết." Anh mỉm cười.
"Anh, anh. . . . . ." Cô nói không ra lời.
"Sau khi tan việc, chúng ta cùng nhau về nhà." Anh ra lệnh không cho phép sự từ chối nào.
Nguyên Mạn Nhu phát hiện mình căn bản là trốn không thoát!
Cho dù cô muốn cự tuyệt anh tiến vào nhà cô sống với ý nghĩ mãnh liệt như
vậy, vẫn là ngăn cản không được anh cường thế xâm lấn, từ lúc biết anh
sẽ cùng cô cùng nhau về nhà cái phút chốc kia bắt đầu, cô tựa như đứng
trên đống lửa ngồi trên đống than, trừ phi cô từ chức không làm, nếu
không, cô nhất định sẽ cùng anh cùng ra cùng vào, chỉ là cho dù cô nghỉ
việc, cô tin anh vẫn có biện pháp tìm được cô.
Mặc kệ, hôm nay trước hết để cho anh vào ở, cô phải nghĩ biện pháp thật tốt để đuổi anh đi.
"Đây chính là nhà em thuê? Bố trí rất ấm áp ." Kỷ Lăng đông nhìn tây nhìn,
quan sát không gian nhỏ này một chút, ở nhà bài biện và bố trí trang
nhã, cả phòng lấy màu vàng nhạt ấm áp sắc điệu là chính, trừ có cảm giác gia đình ở ngoài, còn có cô gái lãng mạn hơi thở.
Anh bỗng nhiên thực chờ mong, gian phòng này từ sau khi anh vào ở, sẽ biến thành cái dạng gì?
"Cám ơn nha. Anh đã muốn ở nơi này, thì không thể quá kén chọn, chỉ có thể ngủ ở trên ghế sofa."
"Ghế sa lon? Em muốn anh ngủ trên ghế sofa!" Chiếc sofa ngắn ngủn của cô ấy muốn anh ngủ trên đó?
"Dĩ nhiên nha! Nơi này không có cái giường khác." Nhanh lên cút về đi! Cô ở trong lòng thầm nghĩ.
Chỉ là, Kỷ Lăng cũng không dễ chọc : "Đơn giản, lát đi mua."
"Anh ở đây nói giỡn sao? anh cũng nhìn ra ở đây cũng không có không gian khác để đặt vào."
"Có thể đem nơi này đả thông, biến thành một gian." Này không có gì khó khăn, anh xem thường.
"Đả thông biến thành một gian? Đây là nhà ta đi!"
"Nhưng bố cục không tốt sẽ phải đổi."
"Này, mắc mớ gì tới anh?"
"Anh ra tiền liền liên quan đến anh rồi." Anh một bộ dáng vẻ đại gia, "Còn
nữa..., phòng thay quần áo có thể cùng gian phòng hợp nhất, biến thành
phòng cất chứa hoặc phòng khách!"
"Anh nói thực đơn giản, em không muốn thay đổi." Hơn nữa sau khi sửa còn phải dọn dẹp nữa, thật phiền toái!
"Anh sẽ giúp em nha!"
Nghe vậy, lòng của cô chấn động, anh có biết tùy ý một câu nói sẽ làm cô
nghĩ lệch hay không, sẽ lầm tưởng anh đối với cô rất tốt, sẽ lầm tưởng
anh là muốn cùng cô ở một chỗ dài lâu, sẽ lầm tưởng. . . . . .
"Chớ có nói đùa, ai muốn anh giúp?"
"Anh không phải đang nói đùa, anh đang rất nghiêm túc nói với em." Anh quay người cô lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói.
"Anh đã nói với em, anh không có thời gian chơi trò chơi, giở thủ đoạn, nếu
như có thể, anh hi vọng em đáp ứng chúng ta lấy kết hôn là điều kiện
tiên quyết lui tới." Anh lại nhắc lại lập trường một lần nữa. Trên thực
tế, anh cũng là căn cứ vào loại tâm tính này yêu cầu vào ở nhà cô, chỉ
có như vậy, kết quả mới mau thực hiện.
"Anh chỉ là ở Đài Loan
không có mấy người quen biết, đụng phải em mới tùy tiện nói như vậy. . . . . ." Cô không muốn tin thành ý của anh.
"Đó chính là em không
hiểu rõ anh, anh không phải là người như thế. Hơn nữa như em quả quyết
cự tuyệt anh như vậy, đối với anh cũng không công bằng, em không có cho
anh cơ hội làm cho anh chứng minh."
"Anh không phải cũng không có cho em cơ hội từ chối sao? Đối với em như vậy cũng rất công bằng?"
"Chẳng lẽ lòng của em lại kháng cự anh sao? Nghe theo lòng của em đi! Nhìn
anh, nói cho anh biết em đang chống cự sự xâm nhập của anh!" Anh tự tay
nâng lên cằm của cô, không để cho cô tránh, anh muốn đáp án của cô.
Cô không có ngay mặt đáp lại vấn đề của anh, bỗng nhiên, cô nhớ tới trước
giống như nghe Thiên Thu đề cập tới, anh có một bạn gái quan hệ đến thân thích. . . . . .
"Tim em không dạy em đi cướp bạn trai người khác." Nghĩ đến điểm này, cô không khỏi tức giận, người này vẫn còn đùa bỡn cô sao?
"Bạn trai của người khác? Có ý tứ gì?"
"Người có tiền cũng mau quên như vậy sao? Luôn quên bên cạnh đã có bạn kèm?"
"Có bạn kèm? Ý của em là anh có bạn gái?" Anh buồn cười hỏi ngược lại
cô."Nếu như mà anh có bạn gái, cần gì nói muốn lấy kết hôn là điều kiện
tiên quyết lui tới?"
"Em. . . . . . Em làm sao biết anh. . . . . . ưm. . . . . ."
Anh để sát vào cánh môi cô, trừng phạt bằng cách hôn cô. Cô bé này, hiểu lầm phẩm tính anh như vậy, nên phạt!
Môi của cô thật mềm thật mềm, mang cho anh cảm giác như bị điện giật, khiến anh không nhịn được hôn lại hôn.
Lúc bị hôn, Nguyên Mạn Nhu kinh ngạc mở to mắt và miệng, chính là không có
cách nào lập tức phản ứng đẩy anh ra, tiếp, dòng điện tê dại truyền đến, để cho cô không hề có năng lực chống đở, nơi cổ họng cũ