Snack's 1967
Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323693

Bình chọn: 8.5.00/10/369 lượt.

ến người ta giận sôi lên, cho nên trên đường về Thư Tình hỏi anh: “Trước đó không phải anh bảo dẫn em đi xem phim sao? lqd Thì ra chỉ là ngụy trang?”.

Bộ dạng, “Thì ra thầy Cố cũng sẽ nói dối, sau này nói gì cũng thúi lắm”.

Cố Chi lái xe, không để ý nói một câu: “Anh nghĩ rằng, anh đã biến tuổi thơ anh thành một bộ phim chiếu cho một người, đáng tiếc người nào đó lại không hài lòng lắm”.

Thư Tình không nhịn được cúi đầu cười, ngẩng đầu lên lại không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn gò má của anh.

Người này sao lại có thể đáng yêu như thế, anh thông minh chững chạc, ôn nhu mà tốt đẹp, thật không thể tin được cô lại có thể có được anh.

Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt, thầy Cố thong dong cũng cảm nhận được cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lqd vì vậy nhanh chóng nói thêm câu: “Thật sự không hài lòng sao?”.

Đáp lại anh là một nụ hôn rất nhẹ, Thư Tình đến gần, nhanh chóng chạm một cái lên má phải anh. Trong lúc cô cười híp mắt lui người về thì xe đột ngột dừng lại ở ven đường.

Cố Chi xoay đầu lại nhìn cô, cười như không cười nói: “Nói như vậy, là rất hài lòng sao?”.

Thư Tình giả vờ cau mày suy tư: “Tạm được đi, những mà vẫn có chút tiến bộ”.

Cố Chi chợt cong khóe miệng, chợt đưa tay xoạch một tiếng, cởi giây an toàn của cô, sau đó dịu dàng giữ lấy eo cô, trong lúc lại gần, anh nói từng câu từng chữ không nhanh không chậm: “Nếu em cảm thấy hài lòng, anh không khách khí đòi hỏi phí xem phim”.

Sau một khắc, khuôn mặt của anh chắn đi tất cả ánh sáng trước mắt cô, cùng bóng người còn có hơi thở mát lạnh tràn đầy khí đất trời của anh, cùng với đôi môi mềm mại.

Bóng đêm vừa vặn, ánh trăng dịu dàng.

Vì vậy, trong một tiếng sau, Thư Tình ngồi trong xe vẫn duy trì trạng thái, mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời.

Cuối cùng khi về đến thành phố A, trước khi xuống xe, Cố Chi như suy nghĩ nói: “Mới chút này còn không quen, sau này sâu hơn thì như thế nào?”

... Sâu hơn? Các tế bào xấu của Thư Tình bắt đầu quấy phá, nhất thời khuôn mặt cô càng đỏ hơn.

Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn của thầy Cố, cùng với một chút khí thế đứng đắn, Thư Tình lặng lẽ đi sau lưng anh, tự nói với mình, nhất định là cô đã suy nghĩ nhiều.

Sau đó ngày trôi qua vẫn như trước đây, đa số thời gian cô đều học bài chuyên ngành, số ít thời gian dành cho tiếng Pháp của thầy Cố.

Tháng tư, Thư Tình và tất cả học sinh năm thứ hai của trường cùng tham gia cuộc thi tiếng anh cấp bốn, chỉ là trong quá trình thi xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Lúc đó tất cả mọi người vừa bắt đầu làm bài thi, đột nhiên mặt đất lay động, thầy giám thị mặt mũi biến sắc, “Động đất!”

Có học sinh lập tức xông ra ngoài.

Thư Tình cũng chỉ hoảng hối trong chốc lát, nhưng nhận ra dư chấn trên mặt đất tương đối nhẹ, cũng không quá sợ hãi.

Sáu năm trước, Thư Tình đã trải qua một trận động đất mạnh, mặc dù thành phố A không phải tâm chấn nhưng cũng là một trong những tỉnh bị ảnh hưởng, đương nhiên chấn cảm cũng rất mạnh.

(*Chấn cảm: cảm giác sinh ra do động đất)

Thầy giám thị lập tức duy trì trật tự phòng thi, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người tiếp tục thi, nếu cảm thấy bây giờ không thi được thì có thể nộp bài rời khỏi đây. Tuy nhiên hi vọng các em có thể nắm chắc cơ hội, dù sao thi cấp bốn có thể thi hai lần, bỏ qua cơ hội lần này, sau chỉ có thể được ăn cả ngã về không rồi.”

Không có cấp bốn, bằng tốt nghiệp cũng không nhận được, không ai rời khỏi chỗ, tất cả thấp thỏm bất an tiếp tục vùi đầu làm bài.

Cũng trong lúc đó, Cố Chi đi tuần ở hành lang lập tức đi về phía đó, trong lúc dư chấn còn kéo dài xuất hiện ở cửa phòng học.

Thầy giám thị đứng trên bục giảng nhìn thấy anh, thấp giọng nói một câu: “Tất cả đều tốt.”

Cố Chi gật đầu, ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào hàng thứ ba nơi người nào đó đang nhìn lại.

Khóe môi anh khẽ giương lên, khiến người ta an tâm.

Bốn tháng sau, thành tích được công bố, nổi nhất tỉnh là đại học L do đa số thí sinh không thi nên tỷ lệ rất thấp, trường đại học của Thư Tình lại đặc biệt, hầu như toàn bộ thí sinh đều duy trì tham gia kỳ thi trong dư chấn, hơn nữa lấy được thành tích vô cùng ưu tú, tỷ lệ qua tiếng Anh chuyên nghiệp cấp bốn cũng là trường đại học đi đầu trong cả nước.

Mà trong đó, Thư Tình là một trong mười một người đạt trên 90 điểm.

Từ trước tới nay cô không am hiểu ngữ pháp và thi viết nhưng trong vòng mấy tháng, có một Cố Chi cùng cô học trọng tâm.

Có nhiều buổi chủ nhật, bọn họ yên lặng ngồi trong phòng, anh bày phương án giải phẫu của anh, cô ngồi xoát mẫu đề của cô, cho dù không nói câu nào, không khí cũng vô cùng hài hòa.

Ngày đó nhận được bảng thành tích, Thư Tình không thể chờ đợi, lấy điện thoại cũ của Dư Trì Sâm hiến cho cô, gọi điện cho Cố Chi, gần như là lúc vừa bắt máy, cô cười hoan hô: “Em được 91 điểm, có phải rất lợi hại không? Mời em ăn cơm chứ?”

Thật ra thì Cố Chi đã sớm biết thành tích của cô, phòng làm việc của khoa ngoại ngữ đều ở trên cùng một hành lang, thành tích thi cấp bốn vừa