Insane
Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323773

Bình chọn: 10.00/10/377 lượt.

ước năm 12 tuổi”.

Năm mười hai tuổi, Cố Chi sống cùng với ông nội và bà nội.

Dương Huyền là một huyện nhỏ rất bình thường, cho dù để trên bản đổ cũng không dễ được người khác chú ý đến, nhiều lắm là dính được chút ánh sáng từ thành phố A, thỉnh thoảng sẽ có người quét mắt ngay đi chỗ khác.

Cha mẹ anh coi như không chịu lạc hậu, sau khi học xong đại học cũng đến thành phố A làm việc, lúc đầu không thể chi trả nổi giá phòng quá đắt nên không thể không để Cố Chi ở lại Dương Huyền sống cùng ông bà nội. Nhưng sau đó hai người cùng phấn đấu cũng yên ổn ở lại thành phố A, mua một căn nhà không lớn không nhỏ.

Năm đó Cố Chi mười hai tuổi, chia tay với huyện thành nhỏ đã sinh hoạt mười hai năm, cũng tạm biệt ông bà nội đã quan tâm chăm sóc, bắt đầu học được rất nhiều chuyện chưa từng được tiếp xúc qua.

Thư Tình đứng trước tủ ly, xem đổ vật bên trong qua lớp kính thủy tinh.

Ở tầng một để rất nhiều bằng khen, “Học sinh ba giỏi”, “Trung đội trưởng ưu tú” và một số bằng khen học và thi đua, còn có một cặp sổ khen thưởng đã ố vàng.

Xem ra người này IQ cao đã thể hiện ngay từ hồi còn nhỏ rồi.

Cô dí sát vào để xem một tấm ở đằng kia, là những hàng chữ nhỏ siêu vẹo, không phải là chữ in, bởi vì đã qua thời gian dài nên chữ viết cũng mờ mờ, “Giải nhất cuộc so tài.... cự ly đi tiểu?”.

Một chữ cuối cùng nói ra khỏi miệng, giọng của Thư Tình cũng bắt đầu run run. Đời này cô chưa nghe được cuộc tranh tài nào cao như vậy được không? Cuộc so tài cự ly đi tiểu.... ......

Cố Chi trấn định mở tủ bát ra, lấy những bằng khen ở tủ ly ra, sau đó đi vào trong phòng, lúc đi ra trên tay anh đã rỗng tuếch, chắc là đã hủy thi diệt tích những gì tổn hại đến tên tuổi một đời của anh.

Thư Tình cũng không nể tình, “Bằng khen đâu? Giấu đi cũng không được, em thấy cả rồi. Giấy trắng mực đen rõ ràng thế, cuộc so tài cự ly đi tiểu....”. Nói đến đây, cô lại bắt đầu cười.

Vẻ mặt Cố Chi cũng không có quá nhiều thay đổi, chỉ là trong mắt đen hơi nheo lại, không để ý nói: “Ai mà không có thời gian trẻ con lêu lổng? Một đám trẻ con ngây thơ ở cùng nhau chơi trò chơi mà thôi”.

Bộ dạng “Chỉ là năm đó lão tử chơi đùa cùng đám trẻ con ngốc kia mà thôi”.

Dừng một chút, anh lại nói thêm, “Nhưng mà điều này cũng đủ để nói rõ tố chất thân thể và năng lực ở phương diện nào đó đã thể hiện từ khi còn nhỏ”.

Thư Tình nhất thời trầm mặc.

Cố Chi lấy từ trong tủ ly một quyển album cho cô nhìn, hai người ngồi lún xuống ghế salon, Thư Tình mở ra rồi chỉ vào hỏi Cố Chi, anh cũng nhìn rồi kiên nhẫn giải thích cho cô.

“Đây là sinh nhật năm anh bảy tuổi, cha mẹ cũng về Dương Huyền, người một nhà ở chung một chỗ tổ chức sinh nhật cho anh”.

Trên tấm hình, Cố Chi ngây thơ đáng yêu, đội một cái mũ giống vương miện, trên mặt bị người ta thoa không ít kem, cười vui vẻ.

“Cái tờ gì đây? Anh mặc cái gì thế? Đồng phục học sinh hả?”.

“Ừ, đồng phục tiểu học”.

“Cái gì lòe loẹt trước ngực vậy?”.

“... ...”. Cố Chi không lên tiếng.

Thư Tình dí sát mặt vào, cố gắng phân biệt bên trên vẽ cái gì, cuối cùng, phát hiện.... đó là nhân vật trong bảy viên ngọc rồng.

Cô tưởng tượng bạn nhỏ Cố Chi thiên chân vô tà vẽ nhân vật Anime lên bộ đồng phục sạch sẽ, một tay cầm quả bóng trơn nhẵn, một tay kia cầm miếng bánh ăn rất vui vẻ, cả người còn bày ra bộ dạng đại thần.... Thư Tình cảm thấy thế giới này thật khó tin.

“..... Anh là tạo hình gì vậy?”.

Cố Chi yên lặng trong chốc lát, trong bình tĩnh mang theo chút ý giấu đầu hở đuôi, lại nghe thấy Thư Tình nhếch miệng cười một tiếng, tự hỏi tự đáp: “Em hình như vừa khéo biết, có lẽ là tạo dạng Kamezoko”.

Một giây sau, thầy Cố rút quyển sách trên đùi cô.

“Đều cũ rồi, cũng không có gì hay để nhìn, anh dẫn em đi ra ngoài một chút”.

Có người thẹn quá thành giận rồi.

Từ lầu ba đi lên là lầu chót, Cố Chi đẩy cửa gỗ ra, ánh mặt trời bên ngoài nghiêng mình chiếu vào, vừa rồi trong bóng tối lâu, Thư Tình có chút không mở nổi mắt.

Mấy bậc thang này hơi cao, không giống lầu chót của nhà ở bây giờ, tất cả bậc thang đều cùng một độ cao, đây là phòng ở đã cũ, nóc phòng là bị người mở ra, lúc xây dựng cũng không có những bậc thang này.

Cố Chi vươn tay ra, vững vàng dắt Thư Tình đi tới.

Ở ngoài cửa gỗ, là chốn tiên cảnh khác.

Đập vào mắt là những bồn hoa thấp lùn, những bồn hoa được xây từ xi măng thành hình chữ nhật, mỗi một bồn lại trồng những loại cây khác.

Lối đi có chút nước đọng, Thư Tình cẩn thận đi theo sau Cố Chi, biết rõ phải nhìn kỹ đường đi nhưng lại không nhịn được, ánh mắt luôn nhìn vào những thực vật bên cạnh.

Cô học khoa học tự nhiên đã từng học sinh học nhưng lại không biết về thực vật, dù sao cuộc sống trong thành phố thấy cây cũng chỉ là những bồn cây cảnh, biết được tên có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà cuối cùng, Cố Chi đưa cô đến trước bồn cây cuối cùng, trong bồn trồng một cây hoa hồng trắng, xung quanh là vài cây cỏ nhỏ.

Hoa trắng giống như thủy tinh thuần khiết nhất dưới ánh mặt trời, tản mát ra ánh sáng rực rỡ, mang theo chất tẩy lòng người, không chứa một chút tạp chất.

Gió xuân mang theo mùi nắng, thổi qua n