XtGem Forum catalog
Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323710

Bình chọn: 10.00/10/371 lượt.

hững cây trên nóc nhà, những đóa hoa cũng thích ý xòe cành lá, tạo thành tiếng ào ào vang dội, giống như một khúc dân ca.

Mỗi một lỗ chân lông cũng thấm mùi mùa xuân, ấm áp, còn có cả rung động không nói nên lời.

Thư Tình chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, ở một gian nhà cũ của người thân, chợt treo lên nóc nhà, ngắm được cảnh tượng khó có thể gặp trong thành phố.

Cố Chi mỉm cười, đưa tay ngắt một đóa hoa hồng đưa cho cô.

Thư Tình chột dạ liếc nhìn xung quanh, tuy không có ai nhìn thấy, nhưng mà ——

“Nếu như bị người bắt gặp đang trộm hoa thì làm sao giờ?”.

Cố Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Vậy thì bắt em tới thế”.

“Dễ dàng đưa em đến thế như vậy, em đâu có rẻ như vậy?”.

“A, đúng rồi”. Anh áy náy lắc đầu một cái, dịu dàng nói, “Anh quên mất, em không đáng giá tiền như vậy”.

Mắt to trừng đôi mắt híp, cuối cùng Cố Chi cười lên, nhét hoa vào trong tay cô, nói: “Đây là vườn hoa của anh”.

Vườn hoa.... của anh?

Cố Chi kéo Thư Tình ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, hơi lười biếng nhìn trời nắng ráo, đôi mắt bị mặt trời chiếu vào nên hơi nheo lại, sau đó giọng nói nhẹ nhàng bắt đầu kể chuyện tuổi thơ.

“Trước kia trên đây chỉ là một khối đất trống, tất cả mọi người đều phơi chăn ở đây. Lúc đó bà nội thích trồng một ít trên ban công, ông nội ngại những hoa hoa cỏ cỏ của bà không đủ diện tích, nói thầm mấy câu với anh, sau đó anh se đưa hoa cỏ trên ban công lên đây, nơi này đầy đủ ánh mặt trời, thực vật sinh trưởng cũng tốt hơn rất nhiều”.

“Chỉ là, bà nội đi lại không tốt, mỗi ngày đi lên tưới nước cũng khá phiền toái cho nên anh sẽ gánh nhiệm vụ đó thay bà, mỗi ngày đều leo lên đây chăm sóc chúng một chút. Sau đó có rất nhiều hàng xóm cũng đưa cây cối lên, người lớn thì khá bận rộn nên anh sẽ chịu trách nhiệm làm theo truyền thống tốt đẹp của thiếu niên đeo khăn quàng đỏ, giúp đỡ mọi người chăm sóc chúng. Sau đó mỗi lần viết văn nói đến chuyện này, cũng sẽ trích dẫn lời nói đầy chí lý: Cúi đầu nhìn khăn quàng đỏ trước ngực, cảm thấy màu sắc càng thêm tươi”.

Chuyện xưa về khăn quàng đỏ khiến Thư Tình bật cười, “Trước đó em viết văn cũng hay dùng những lời này, chỉ không nhớ rõ làm năm lớp mấy”.

“Sau đó có một lần mưa to, có bồn hoa bị thổi bay xuống sân, trong đó có một chậu hoa quỳnh mà bà nội thích nhất, vì phòng cho những chuyện như vậy xảy ra, ông nội và anh cùng nhau sửa mấy bồn hoa, mặc dù thô sần và đơn sơ nhưng cây cỏ ở đó cũng an toàn hơn nhiều. Sau đó cũng giúp những nhà khác sửa những bồn hoa này, chỉ tiếc là mọi người chuyển đi, đi ra ngoài, những bồn hoa này cũng dần dần không được người quan tâm nữa, là bí mật duy nhất của anh”. Giọng điệu của anh rất dịu dàng, mang theo điểm hoài niệm không dễ dàng phát giác, giống như là qua những cây cỏ nhớ lại cảnh tượng năm xưa. “Nhưng mà khi đó anh vẫn suy nghĩ, dù mỗi ngày ông đều lẩm bẩm bà nội cả ngày lẫn đều đều loay hoay hoa hoa cỏ cỏ, không có ý nghĩa gì nhưng người quan tâm đến cỏ cây nhất lại chính là ông”.

Thư Tình cúi đầu nhìn cành hồng trong tay, nói thay anh: “Bởi vì thứ ông quan tâm không phải là hoa cỏ mà là những hoa cỏ trong lòng bà nội”.

Cô nói rất tự nhiên và không hề nghĩ ngợi lại khiến Cố Chi dừng lại một lúc.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mọi việc lại đơn giản như những gì Thư Tình nói, anh luôn tự xưng là thông minh trưởng thành sớm, nhưng lại không hiểu được chuyện thực bằng một câu nói của Thư Tình.

Thư Tình ngẩng đầu nhìn anh, thúc giục: “Anh tiếp tục đi, tại sao không nói?”.

Có lẽ cô nghĩ Cố Chi cũng nghĩ giống cô, hồn nhiên không biết trong lúc vô tình mình đã đánh trúng vào góc mềm mại nhất trong lòng đối phương.

Cố Chi chợt không nói ra lời, chỉ có thể bật cười giơ tay xoa lên mái tóc bị gió thổi hơi xốc xếch.

“Hình như anh đã nhặt được bảo bối”.

Xung quanh Dương Huyền hầu như đều là những khu dân cư có phòng khá cũ, thấp và đơn sơ, lâu năm chưa được tu sửa, từ trên nóc nhà có thể thấy được đại khái.

Có con nhim nhạn từ phía chân trời bay tới, quanh quẩn trên bầu trời xanh, cả huyện thành mang theo sự yên lặng lại chất phác.

Thư Tình ngồi ở tầng cao nhìn cảnh tượng như vậy, hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Thật không hiểu người nơi này làm sao lại chịu rời khỏi đây?”.

Vì cuộc sống giàu có, bỏ qua sự yên bình ở quê hương.

Cô cười, nói đùa: “Có lẽ do em không có chí lớn, không giống như người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ thấp”.

Cố Chi bình tĩnh lắc đầu một cái, “Em chỉ là biết đủ mà thôi, người như vậy thường sẽ sống rất vui vẻ”.

“Anh không ngại em không có chí hướng sao? Mẹ em hay phê bình em nói em như vậy sau này không thể đại phú đại quý, còn hay so sanh Trương Diệc..... Hay so sánh những đứa trẻ khác với em”.

Cố Chi nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Em không cần đại phú đại quý”.

“.... Xin chú ý dùng từ đồng chí Cố Chi, tính tình của anh không phải là quá thẳng thắn sao?”.

Anh bật cười không nói, cũng không nói ra rằng, có anh ở đây thì còn cần cô phải nuôi gia đình sao?

Sau khi xuống dưới nhà thì đã mười một giờ, Cố Chi đưa Thư Tình đến khu chợ phía sau nhà mua ít thứ, định ở nhà làm chút đồ ăn đơn giả