
tốt, ăn nhiều một chút, bổ
sung trở lại”.
Thư Tình dở khóc dở cười ăn miếng thịt trong bát, nhìn cả bàn toàn món ăn cô yêu thích, trong lòng hoàn toàn sụp đổ rồi.
Sau khi ăn xong, hai mẹ con không nói một chữ tới chuyện đã từng gây gổ, vô cùng hài hòa con rửa bát mẹ lau bàn, sau đó lại vui vẻ nắm tay nhau
đến công viên tản bộ.
Thậm chí lúc ở trong công viên, mẹ còn mua những chiếc kẹo đầy màu sắc
cho cô, cười híp mắt nói: “Mẹ nhớ hồi nhỏ con rất yêu thích cái này”.
Thư Tình cười toe toét.
Buổi tối, hai mẹ con chen nhau ngủ trên giường mẹ, Thư Tình kể rất nhiều chuyện lý thú trong học kỳ này, bao gồm cả nam thần thầy giáo tiếng
Pháp, cùng với những chuyện hài hước trong khoa tiếng Anh do âm thịnh
dương suy.
Mẹ cô từ từ nhắm mắt ngủ, mà chẳng biết từ lúc nào trong mắt Thư Tình hiện ra mẹ đã già, đôi mắt từ từ đỏ lên.
“Em còn nhỏ, đường còn rất dài. Tôi hi vọng mỗi ngày em có thể trải qua
phong phú mà vui vẻ, cách xa tất cả hối hận và thất vọng”.
Cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt Cố Chi nói như vậy, ôn nhu lại thành khẩn, rồi như
có một chút tiếc nuối, giống như là qua cô anh thấy được bóng dáng của
mình sáu năm trước.
Anh chỉ không hi vọng cô dẫm vào vết xe đổ của anh, hi vọng cô nắm chặt mỗi một chút thời gian ở cùng với mẹ.
Vì vậy, cô cũng rất cô gắng căng chân chạy như điên về phía anh, cho dù
không thể vượt được bước tiến của anh, nhưng cô vẫn có thể ảo tưởng gần
anh thêm một bước, gần anh thêm một bước nữa.
Trong đêm đen, cô nhìn khăn quàng cổ màu lam trên móc áo, an tâm nhắm nghiền hai mắt.
*
Lại khôi phục cuộc sống đi làm thêm ở quán cà phê, cuộc sống như vậy vẫn kéo dài đến ngày lễ mừng năm mới.
Vào đêm 30, điện thoại di động của Thư Tình vang lên không ngừng, tin
nhắn chúc mừng được gửi tới từ bốn phương tám hướng khiến cô luống cuống tay chân. Cô luôn luôn là người tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, lại
càng không thích những chi tiết cảm thấy quá mạnh mẽ. Vì vậy sau khi trả lời mười người, thật sự không còn kiên nhẫn, định mở ra danh bạ, vạch
chọn một đội người, sau đó gửi một tin nhắn chúc mừng.
Tên của Cố Chi cũng nằm trong đó.
10 phút sau, nhiều tin nhắn trả lời được gửi lại, Thư Tình mở một cái ra nhìn, trên màn hình di động chợt xuất hiện câu trả lời của anh.
Cô dừng hẳn cái tin nhắn đọc được một nửa, dường như không thể đợi được nữa, mở tin nhắn Cố Chi ra coi.
Nội dung tin nhắn như sau: Theo lý thuyết tin nhắn theo đoàn tôi sẽ
không nhắn lại, nhưng tôi không thể không hỏi một câu, em đã học xong
trọng điểm chưa? Chuẩn bị học kỳ sau thi lại xong chưa? Cuối cùng, Bonne Année!
Trong nháy mắt, Thư Tình sợ hãi, mẹ ơi, cô cảm nhận được ác ý từ người
giáo sư nhân dân! Đặc biệt là khuôn mặt tươi cười ở cuối tin nhắn, nhìn thế nào cũng thấy nham hiểm.
Mùa xuân này, còn có thể khoái trá vui chơi đùa giỡn sao? QAQ Mùa xuân bận rộn thăm người thân, những món ăn bình thường nghĩ đến cũng thèm chảy nước miếng chợt tập trung vào một ngày, khiến Thư Tình vừa ngồi vào bàn đã thấy no rồi.
Đêm hôm đó ở nhà ông bà ngoại ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong người lớn liền ngồi vào bàn đánh bài, mẹ Thư Tình để cho cô đưa con trai của cậu đi xem phim, cũng tránh cho hai đứa phải ngồi đợi trong phòng buồn chán.
Thư Vĩ nhỏ hơn cô một tuổi rưỡi, vẫn còn đang học lớp mười hai nhưng đã rất cao.
Thư Tình và cậu ấy có quan hệ không tệ, chủ yếu là người nhà họ Thư luôn hướng ngoại, chung sống rất tốt, không thích tính toán.
Trong lễ mừng năm mới, rạp chiếu phim có chiếu một bộ phim nhẹ nhàng về tình cảm gia đình, Thư Tình đứng trước quầy do dự một chút, vẫn từ trong nhiều bộ phim chọn một bộ phù hợp cho hai người xem.
Dù sao đều là người cùng lứa tuổi, lại còn là chị em họ, nếu là chạy đến rạp chiếu phim xem bộ phim tình yêu thân thiết... Thư Tình lặng lẽ nghĩ trong một lúc, cảm thấy thế nào cũng không tốt.
Lúc kiểm vé, Thư Vĩ mới nhớ ra quên chưa mua bỏng ngô, để cho cô đi vào trước.
Thư Tình bước vào phòng chiếu phim đen như mực, tìm tới hàng ghế của mình, lúc cô mượn ánh đèn yếu đi về phía trước, đột nhiên bị cái chân của người bên cạnh chưa kịp thu về khiến chân bị vấp, lảo đảo ngã về phía trước.
“Cẩn thận”. Người ngồi phía trước một chút, chợt đứng dậy đỡ cô, mà cô vì phần lớn nửa người đã nghiêng về phía trước nên đụng phải lồng ngực của người kia.
Mũi lại đập vào trên khóa áo của đối phương, đau đến nỗi nước mắt xông lên.
Thư Tình quẫn bách ngẩng đầu, “Xin lỗi, tôi ——”.
Cô nói được một nửa thì dừng lại.
Khoảng cách gần như vậy đủ để cô nhìn rõ người trước mắt.
Mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan rõ ràng tinh tế, người nọ giống như một cây bích thảo trong ngày xuân, an tĩnh đứng trước mặt cô.
Trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Trương Diệc Chu cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Thư Tình?”.
Còn chưa kịp hỏi cô sao cũng tới xem phim, Thư Vĩ lúc này cầm một hộp bỏng ngô lớn đi tới, thấy Thư Tình vẫn đứng đó không động, còn giằng co với một nam sinh, cậu nhanh chóng đi tới phía sau cô hỏi, “Sao thế?”.
Trong giọng nói rõ ràng mang theo vẻ ân cần tình cảm.
Trương Diệc Chu liếc nhìn Thư Vĩ