Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324314

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

h thích ở cùng một

chỗ thì em lại khóc, chẳng lẽ em không thích kết cục này?”.

Trên màn hình, bộ phim vẫn tiếp tục.

Một cô nương tươi mát mộc mạc, tốt đẹp giống như đóa hoa cúc tươi, từ từ nở một nụ cười tươi, sau đó nhào vào trong ngực người yêu.

Ánh mắt Thư Tình lại hơi ướt ướt, cơ bản là không dừng lại được.

“Thích, đương nhiên là thích”. Cô nhận tờ giấy ăn Cố Chi đưa cho mình,

sịt mũi một cái, “Tự em cũng cảm thấy mình buồn cười, lúc nên khóc không khóc, lúc không khóc lại để cho thầy thấy được trò hề này. Không phải

là em không thích kết thúc này, mà em cảm thấy tất cả mọi thứ đến đều

không dễ dàng, cho nên khi kết thúc đoàn viên thì lại cảm thấy như đang

nằm mơ, những điều tốt đẹp không phải thật”.

Mãi cho đến lúc đi ngủ, cái mũi đỏ của ai đó biểu đạt mình khó có thể đè nén được cảm xúc sau khi xem.

Cố Chi đứng ở cửa phòng ngủ của cô cười, “Xem ra em rất thích nhập vào

chuyện xưa của người khác, người trẻ tuổi tình cảm luôn phong phú”.

Thư Tình cãi lại: “Đâu có già như thầy”.

Cố Chi từ chối cho ý kiến, trước khi đóng cửa, anh khẽ mỉm cười, “Ngủ

ngon, người trẻ tuổi, Mr. Tietjens của em sớm muộn cũng sẽ đến”.

Trước khi cửa phòng khép lại, anh không nghe thấy Thư Tình thấp giọng nói câu gì.

“Anh đã đến, đối với anh cũng không xác định được em có phải là tình yêu của anh hay không”. (Câu nói của cô gái trong “Đội liệt chi mạt”)

*

Vết thương trên mặt Dư Trì Sâm rất nhanh liền, lại chậm chạp không muốn

về nhà để cha mẹ nhìn thấy cả người vết thương lại gãy tay, nhưng mà cậu không về nhà thì Thư Tình cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ngày xuất viện cậu vẫn còn lải nhải: “Trời mới biết tại sao sức khỏe của tớ lại khôi phục nhanh như bò”.

“Không chỉ như vậy, còn một cái cũng rất giống”. Thư Tình phê bình bốn chứ, “Ngu ngốc như bò”.

Sau đó đến lúc Thư Tình về nhà, Cố Chi định lái xe đưa cô về, lại bị cô cố ý từ chối.

“Lúc tới là thuận đường, lúc trở về không thuận đường, trên đường cao

tốc còn phải đóng phí xe cộ, xăng lại tăng giá, tự em ngồi xe bus sẽ

kinh tế hơn nhiều. Hơn nữa tiền thuốc của Dư Trì Sâm em còn đang nợ

thầy, về nhà em sẽ gửi tiền cho thầy”.

Thư Tình bộ dạng không dám nhận đại ân, Cố Chi dừng lại một chút, rồi gật đầu, “Vậy để tôi đưa em ra trạm xe”.

Lúc mới ra cửa mới phát hiện bên ngoài tuyết rơi, chẳng qua chỉ là một

chút tuyết nhỏ, nhưng đối với thành phố phương nam mà nói, đây cũng rất

đáng quý.

Đây coi như là một sự vui vẻ rất lớn.

Trong khu nhà có rất nhiều đứa nhỏ chạy ra chơi, cười đùa nô giỡn, rất là vui vẻ.

Trong đó có một bé chạy chạy, đụng đầu vào ngang hông Thư Tình, kẹo que

trong tay lập tức dính vào khăn quàng cổ của Thư Tình, nói chính xác

hơn, đó là khăn quàng cổ của Cố Chi.

Thư Tình nhíu mày lại, trong lòng Cố Chi cũng hơi dừng lại, anh tưởng

rằng cô sẽ giận dữ với cô bé kia, nhưng không ngờ Thư Tình lại ngồi xổm

xuống, nhẹ nhàng sờ đầu cô bé, “Có đau không?”.

Cô bé nơm nớp lo sợ nhìn khăn quàng cổ dính vết kẹo, ánh mắt đỏ lên, nhìn như sắp khóc.

Thư Tình dở khóc dở cười nói, “Không sao không sao, chị sẽ không trách

em, em đừng khóc! Dù sao khăn quàng cổ này không phải của chị, thật sự

là không có gì, không tin em hỏi chú này xem, chú ấy sẽ không cần em bồi thường”. Cô quay đầu nhìn Cố Chi, “Đúng không, thầy Cố?”.

Cố Chi rất phối hợp gật đầu.

Cô lại an ủi mấy cậu, cô bé mới mỉm cười, vui vẻ xoay người lại gia nhập vào các bạn nhỏ.

Thư Tình nhanh trí, híp mắt cười với Cố Chi: “Mẹ em rất giỏi trong các

bí quyết, hay là cái khăn quàng cổ này em chưa trả cho thầy, đợi em cầm

về nhà giải quyết xong, lúc vào học em sẽ đưa cho thầy?”.

Cố Chi bật cười: “Không cần phiền toái như vậy, tôi cũng không thiếu cái này”.

Điều mà anh không nói ra, cái khăn quàng cổ này là anh mang về sau khi

học nghiên cứu sinh ở Pháp, có một chút ý nghĩa như vậy, giá trị không

rẻ. Mà quan trọng hơn là, chất liệu khăn quàng cổ là len dạ, dùng nước

giặt sẽ không được, nhìn vết kẹo ở trên khăn... có lẽ sau khi giặt vẫn

còn lưu lại dấu vết.

Nói ra, chỉ sợ sẽ làm cô đau lòng thêm.

Vậy mà Thư Tình cố ý muốn mang về nhà giặt sạch sẽ giúp anh, cuối cùng anh đành phải gật đầu đáp ứng.

Thư Tình ngồi lên xe buýt trong thời tiết tuyết nhỏ rơi.

Vé là Cố Chi mua giúp cô, bởi vì gần đến cuối năm, trạm xe có rất nhiều

người, Cố Chi bảo cô đứng ở phòng chờ, sau đó anh đi xếp hàng.

Chỗ ngồi cũng bị mọi người chiếm hết, Thư Tình đành đứng ở đó vùi đầu

nghịch điện thoại đi động, thỉnh thoảng ngửa cổ tìm bóng dáng anh trong

đoán người dài xếp hàng.

Không sợ chỗ bán vé đầy ắp người, nhưng mỗi lần nhìn không ngoại lệ, không tới ba giây cô tìm chính xác được anh.

Bóng lưng cao mà thon dài, dáng người thẳng tắp kiên cường, đường cong

gò má nhìn rất đẹp, cho dù đang đứng ở đó cũng là bộ dạng thư thái như

tắm gió xuân.

Thư Tình nhìn thấy xung quanh có không ít phái nữ âm thầm nhìn anh, mà

khi anh lơ đãng quay đầu lại, chỉ bình tĩnh cười với cô, rất đơn giản

rất lạnh nhạt, nhưng lại ấm áp lòng người.

Không hiểu sao trong lòng cô dâng lên một sự vui sướng.

Ít nhất ở nơi chậ


Old school Easter eggs.