Người Bình Xuyên

Người Bình Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325954

Bình chọn: 9.5.00/10/595 lượt.

ư: "chừng nào cầu sắt khai thì tụi tao mới khai". Vậy mà vô trong đó, chịu mới được vài chập, tới màn đi tàu lặn hoặc đi

máy bay là khai tới ông bà, ông vải… Còn tôi thấy một ông "pôlitic" bị

đánh, đầu mềm như trái dưa vẫn nhất định không hé môi.

Chờ tất cả im lặng, ông Tám Mạnh đứng lên:

- Quới nhân đã tỏ bày mọi việc. Tụi bây nghĩ sao?

Ông Tám nhìn Tư Phương như hỏi ý. Mọi người hồi hộp chờ đợi.

Tư Phương là tướng cướp khét tiếng từng chặn đường cướp cặp da đựng tiền lương của tên cò Ba-tai ở Nhà Bè.

Tư Phương gật gù:

- Anh sao thì tụi tui vậy!

Ông Tám vui mừng:

- Tao thấy tâm đồng ý hiệp. Tụi bây phải nghe tao.

Bà Tám đứng tựa cửa sau lắng nghe nãy giờ nói nhỏ với mấy người ngồi gần:

- Mấy ông làm quốc sự, có khiếu ăn nói, nghe hay quá! Các ông mà nói thì kiến trong hang cũng bò ra!

Ông Tám nghe vợ nói bật cười:

- Bà cũng khen nữa hả? Khen thì mau mau đem rượu ra đây để anh em thích huyết ăn thề.

Lập tức một thố rượu trắng được mang ra, ông Tám mở dao con

chó khứa đầu ngón út, đổ vài giọt máu nhỏ xuống thố rồi trao dao cho Bảy Trân. Lần lượt tất cả đều góp vài giọt máu vào thố rượu. Hai Vĩnh cũng

làm theo.

Ông Tám trịnh trọng thắp nhang khấn vái:

- Kính cáo cùng trời đất. Hôm qua chúng tôi làm lễ thích huyết ăn thề, sống chết có nhau, một lòng đánh Tây, giành lại đất nước. Ai

sanh tâm làm phản, xin trời tru đất diệt!

Thố rượu pha huyết được chuyền tay, mỗi người uống một chung.

Đi giáp vòng thì tiệc đã bày xong. Tất cả xúm lại cười nói vui vẻ. Bảy

Trân được mọi người mời cụng ly. Anh kém tửu lượng, chỉ chịu nổi mấy

chung đầu, về sau nhờ Tư Ó "vớt" giùm, viện cớ đau bao tử. Có chút rượu

hâm nóng, Tư Ó vui vẻ nói:

- Thú thật với anh em, từ sáng tới giờ tôi như ngồi bàn chông, bây giờ mới dám thở mạnh. Khi Bảy Trân nhờ tôi đưa vô đây gặp ông Tám,

tôi lo quá! Chỗ này đâu phải ai muốn vô cũng được? Biết bao nhiêu làng

lính, "anh-đi-ca-tơ" , vô đây rồi mất tích luôn. Bảy Trân không phải là

chó săn cho Tây, ảnh là cộng sản có bằng cấp, từng học ở Nga ba năm,

nhưng lý tưởng cộng sản của Bảy Trân có điểm nào thích hợp với chí khí

giang hồ của ông Tám và các anh hay không, tôi làm sao biết được? Chỉ sợ đưa Bảy Trân vào hang cọp. Nhưng Bảy Trân nói rất tỉnh: "mình có chánh

nghĩa, nói phải là người ta nghe! Chú cứ đưa tôi đi…". Tôi không ngờ đại sự lại kết quả tốt đẹp như vầy.

Bảy Trân hân hoan nói:

- Nay ta đã thích huyết ăn thề, xem nhau như anh em đồng sanh

đồng tử, tôi đề nghị anh em kể từ giờ phút này tạm ngưng "đi hát" để thì giờ luyện tập võ nghệ, chuẩn bị cho cuộc khởi nghĩa sắp tới. Bây giờ là tháng mười một. Có thể trong vòng một hai tuần nữa là đến ngày trọng

đại. Hễ tôi cấp báo cho ông Tám thì anh em phải sẵn sàng ra tay. Anh em

có đồng ý không? Ai có điều gì cần biết thêm, xin cứ hỏi.

Chín Mập đưa tay lên:

- Xin hỏi quới nhơn một câu: đi đâu chúng tôi cũng nghe bàn

câu sấm của Trạng Trình "Chừng nào lúa mọc lên chì, voi đi trên giấy,

còn gì thầy Tăng". Ý gì vậy?

Bảy Trân cười lớn:

- Trước hết, đây không phải là sấm Trạng Trình, bởi hồi thời

của ổng, cách đây trên ba trăm năm, người ta chưa biết "nói lái" thầy

Tăng- thằng Tây…- Ông móc túi đưa ra một đồng hai cắc bảo chuyền tới

Chín Mập, nói tiếp: Lúa mọc trên chì là hình bụi lúa đúc trên mặt đồng

tiền. Còn voi đi trên giấy thì ai có tờ giấy "xăng" mới, hãy chuyền tay

cho anh em xem. Một bên có in hình con voi, thay cho bộ lư trên tờ giấy

"xăng" cũ.

Ông tám giục bà Tám mở tủ lấy tờ giấy một trăm đồng mới để mỗi người xem một chút. Chờ mọi người xem xong, Bảy Trân nói:

- Như vậy, các anh thấy rõ đây không phải là do ông Trạng

Trình tức Nguyễn Bỉnh Khiêm làm. Mà đây là sấm giả do một tay nào đó

muốn tuyên truyền hạ thằng Pháp xuống để đưa thằng Nhật lên.

Mọi người gật gù thỏa mãn với cách giải thích của Bảy Trân. Rượu được vài tuần, Bảy Trân nảy ra sáng kiến:

- Bấy lâu nghe danh ông Tám, nay được dịp gần gũi, tôi nghĩ

nhân dịp này ông Tám nên ôn lại vài ngón sở trưởng để anh em lên tinh

thần.

Tất cả vỗ tay tán thưởng. Ông Tám không tiện thoái thác, bảo

bé Mười vô buồng lấy cây siêu cho ông. Mọi người bỏ chén đũa ra đứng

trước hàng ba xem "sư phụ" biểu diễn. Đây là lần đầu tiên Hai Vĩnh được

thấy ông nhạc tương lai của mình trổ tài. Anh nhận thấy khi ông Tám cầm

cây siêu thì con người ông bỗng nhiên khác hẳn, ông già phúc hậu bỗng

hóa thành võ tướng oai phong lẫm liệt.

Cây siêu khá nặng, nhưng trong tay ông, nó chỉ là một ngọn roi nhẹ bổng múa vùn vụt. Trong ánh hoàng hôn, lưỡi siêu sáng loáng phản

chiếu một màu đỏ rực. Ông múa hết bài, trụ bộ bái tổ, mặt không hề đổi

sắc. Tất cả vỗ tay nồng nhiệt.

Nhiều người ngứa tay ngứa chân nhảy ra biểu diễn đủ các thứ binh khí, roi, côn, kiếm…

Năm Chảng sôi nổi kể cho Bảy Trân về thành tích của ông Tám:

- Trước đây ông Tám để tóc dài: trong chuyến đi ghe lúa, bị

hai tướng cướp Đại Mạnh Thường và Tiểu Nhạc Vân ở vàm Chà Là xã Phước

Khánh chặn đánh. Một mình ông Tám đương cự hai tên này, thằng Thường có

súng. Ông Tám p


Old school Easter eggs.