Người Bình Xuyên

Người Bình Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325891

Bình chọn: 10.00/10/589 lượt.

ưa về nhà việc. Làng giải lên tổng. Cai tổng Thìn là anh ruột

Tám Long. Vậy là nạp mạng cho chằn rồi! Má em lật đật làm đơn xin giải

lên quận. Tám Long khăn đóng áo dài lên quận quyết ăn thua đủ. Nhưng em

may mắn gặp một ông quận thanh liêm không ưa bọn cường háo ác bá. "Ai

gọi chú?", quan quận đuổi Tám Long ra, cho má em vào hầu trước. Sau khi

nghe má em giải bày. Ổng phạt em hai ngày làm xâu. Nếu có tiền thì đóng

bốn cắc. Em chịu ở lại làm xâu hai ngày vì nhà nghèo. Tám Long bí mật

cho Cai Tược hai trăm đồng, dặn phải đánh em đúng hai trăm "ma-trắc".

Cai Tược ham tiền kiếm chuyện đánh đập em đủ hai trăm ma-trắc. Đủ hai

ngày, nó còn chưa chịu thả, má em phải lên quận khiếu nại mới yên. Về

nhà chỉ có một ngày, em ôm gói ra đi, đề phòng bọn tiểu nhân tìm cách

tiếp tục ám hại.

- Lâu nay chú ở đâu? Làm gì?- Hai Vĩnh hỏi.

- Em học võ nơi ông Tám Mạnh.

- Vậy à?- Hai Vĩnh vô tình reo lên.

Chín Phải vui vẻ:

- Anh Hai có tới lò võ của ông tám chưa? Đông lắm! Vui ghê!… Nếu anh Hai muốn thì đi với em.

Không bỏ lỡ cơ hội tốt. Hai Vĩnh theo Chín Phải đến lò võ ông Tám.

- Lâu nay chú ở đâu? Làm gì?- Hai Vĩnh hỏi.

- Em học võ nơi ông Tám Mạnh.

- Vậy à?- Hai Vĩnh vô tình reo lên.

Chín Phải vui vẻ:

- Anh Hai có tới lò võ của ông Tám chưa? Đông lắm! Vui ghê!… Nếu anh Hai muốn thì đi với em.

Không bỏ lỡ cơ hội tốt. Hai Vĩnh theo Chín Phải đến lò võ ông

Tám. Nhà ông Tám ở Xóm Cỏ gần bờ sông. Nhà ba căn, vách bổ kho, mái lợp

lá. Nhưng ngôi nhà và khu vườn quá im vắng khiến Hai Vĩnh ngờ ngợ. Chín

Phải giải thích:

- Đây là nhà tổ phụ. Ở đây chỉ có bà má ông Tám và cô Tám, con gái ông Tám. Còn tất cả thì ở trại ruộng bên kia sông thuộc xã Phước

Lộc. Để tôi mượn xuồng đưa anh Hai qua bên đó.

Nói là trại ruộng nhưng gian nhà ông Tám bên Phước Lộc coi

cũng khang trang. Cũng ba gian, thêm một chái để lo bếp núc. Nhà ở sát

bờ rạch, với hàng bần xanh mát. Trước nhà là sân phơi lúa mà cũng là sân tập võ. Trên sân có khoảng chục thanh niên đang quây quần xem một cô

gái biểu diễn một đường quyền thật đẹp mắt. Hai tay cô múa vun vút,

thỉnh thoảng cô đá song phi, bàn chân phóng lên tới đầu người. Hai Vĩnh

cập bến đúng lúc cô gái bái tổ giữa tiếng vỗ tay của đám võ sinh. Hai

Vĩnh thấy cô gái có bộ vó quen quen. Chừng tới gần anh mới nhận ra cô ta chính là cô Tư Xóm Cỏ, không nén được vui mừng, anh reo lên:

- Cô Tư!

Cô gái cũng nhận ra Hai Vĩnh ngay, niềm vui lộ trong giọng nói:

- Anh Hai! Lâu nay anh đi đâu mà biệt tăm biệt dạng vậy? Tôi

có qua Rạch Đỉa mấy lần, nhưng nghe nói anh đã bỏ nhà để đi giang hồ,

phải vậy không?

Hai Vĩnh gật:

- Còn tôi thì tưởng cô Tư đã xuất giá, đã là cô ký, cô thông...

Cô Tư khẽ chau mày:

- Bộ anh tưởng tôi ham làm cô ký, cô thông lắm sao?... nhưng

mà chuyện cũ hãy bỏ qua, mời anh vô nhà uống nước. Sáng nay ba tôi đi

xóm, mấy anh em đây nhờ tôi đi một đường quyền cho anh em ôn lại những

chỗ quên.

Hai Vĩnh theo cô Tư vô nhà:

- Nói vậy... cô Tư không ưng thầy ký nào đó?

Cô Tư rót nước rồi kéo ghế ngồi ngang Hai Vĩnh:

- Anh có thấy mặt thầy ký đó chưa mà nghĩ là tôi phải ưng anh ta?

Hai Vĩnh cười:

- Chưa thấy, nhưng tôi nghĩ là lấy chồng thầy ký, thầy thông

khỏe thân hơn lấy chồng lao động; kế nữa làm cha mẹ, ai cũng chọn chỗ

môn đăng hộ đối cho nở mày nở mặt với làng tổng.

Cô Tư nghiêm nghị:

- Anh đừng vơ đũa cả nắm! Anh chưa gặp ba tôi lần nào phải

không? Chút nữa ổng về anh sẽ thấy. Ổng không như người ta đâu. Anh có

biết tại sao gia đình chúng tôi ngày suy sụp hay không? Đó là vì lòng

nhân ái. Ông nội tôi làm xã ba năm... gia đình mất trọn ba mẫu ruộng.

Tại sao hả? Tại ổng thương những người nghèo không có tiền đóng thuế

thân, ổng sợ họ bị bắt làm tù bố nên cứ đóng dấu phát bừa giấy thuế thân cho họ, đến chừng nào có tiền thì đem lại trả sau. Nhưng có ai trả lại

cho ổng đâu! Tới chừng trên quận dạy nạp thuế, ổng phải cầm cố đất ruộng để đóng lên quận cho đủ. Năm trước mấy sào, năm sau một mẫu, cứ vậy mà

sau ba năm làm làng, gia đình mất tiêu miếng đất hương hỏa. Đất này là

ba tôi mướn của người ta đó. Cũng tại vậy mà ba tôi có học bao nhiêu,

vừa biết đọc biết viết là phải tiếp tay với người lớn lo việc ruộng

nương.

Hai Vĩnh nghe cô Tư nói, hai mắt sáng lên, tâm hồn phơi phới.

Cô chịu khó trình bày như vậy có nghĩa là cô ngầm xúi anh "cứ tiến tới

đi, không có trở ngại nào đâu. Đã có tôi ở trong nói vô thì chắc chắn sẽ kết quả".

Bỗng bầy chó chạy ra sân cất tiếng sủa vang. Cô Tư bước ra hàng ba, bảo Hai Vĩnh:

- Ba tôi về đó!

Một ông già khoảng trên năm mươi, mập mạp, hồng hào, nét mặt

vô cùng phúc hậu ung dung bước qua sân, ông nhìn các võ sinh đang tập,

bước lại uốn nắn từng người, dịu dàng, thân ái. Cô Tư cũng bước vô nhà

với ông để giới thiệu Hai Vĩnh:

- Đây là thầy Hai, trước đây trông coi nhà máy xay lúa Rạch Đỉa...

Ông Tám nhìn Hai Vĩnh gật gù:

- Thầy Hai tới đây có việc chi?

Hai Vĩnh lễ phép:

- Thưa ông Tám, lâu nay cháu nghe tiếng ông Tám, muốn được gặp nhưng chưa có dịp. Nay gặp Chín Phả


Disneyland 1972 Love the old s