
i chuyện với ông Tám. Thấy cách tiếp đãi đầy kính trọng của ông Tám, anh biết hai
người lạ mặt ấy chính là thượng khách của bữa tiệc hôm nay. Một người
mặc áo dài trắng, úp cái nón chóp trắng trên đầu gối, giống như một chức sắc Cao Đài. Người kia mặc bộ bà ba mốc cời, đầu trần, chân đi guốc mòn lẻm, có thể làm dao cạo được. Tóc ông hớt cao, kiểu "tiền văn minh, hậu sư cụ". Tuy giống dân quê, nhưng ông có khuôn mặt thông minh và nhất là đôi mắt sáng như cặp đèn pha.
Khi tất cả đã đến đông đủ, ông Tám đứng lên vỗ tay làm hiệu cho mọi người ngồi xuống và giữa trật tự:
- Hôm nay gặp được quới nhơn, tao làm heo gọi tụi bây về đây
chung vui. Tụi bây hãy nghe quới nhơn nói chuyện trước khi nhập tiệc.
Người hớt tóc cao đứng lên cúi đầu chào mọi người. Anh ta lớn
hơn Hai Vĩnh một con giáp, mình dây, dong dỏng cao. Với giọng chậm rãi,
anh bắt đầu nói:
- Ông Tám gọi tôi là "quới nhơn". Quả tình tôi không dám nhận
vinh dự lớn lao đó. Tôi chỉ là một người làm chính trị, cũng là người
trong tổng Tân Phong Hạ này, cha tôi ở An Phú, còn mẹ tôi ở Đa Phước.
Tôi tên Bảy Trân, chú Tư Ó trụ trì chùa Cao Đài Phú Lạc đây là em bạn dì ruột của tôi- anh chỉ người mặc áo dài trắng. Có tiếng xì xào trong đám đông. Chờ vài giây, Bảy Trân nói tiếp:
- Tôi kể lai lịch ra đây để anh em thấy rõ tôi là đồng hương
với anh em. Tôi với anh em tuy hai mà một, bởi vì chúng ta lò mò ra xóm
thì làng lính tóm ngay để đưa về Khám Lớn… thằng Tây rất sợ chúng ta,
bởi chúng ta không nhìn nhận ách thống trị của chúng nó. Các anh bất
bình trước bao nỗi bất công nên kéo lá cờ Thế Thiên Hành Đạo lên, đánh
bọn nhà giàu, cứu giúp đám nhà nghèo.
Những người làm cách mạng chúng tôi cũng nhằm lật đổ ách thống trị ấy, nhưng bằng cách đánh Tây chớ không đi ăn cướp như các anh.
Có tiếng hỏi từ đám đông:
- Thằng Tây có súng, mình tay không, làm sao đánh?
Bảy Trân cười:
- Đánh Tây không khó lắm đâu! Chỉ cần quyết tâm và gan lì là
được. Ta cứ kiên nhẫn rình rập, chờ làng lính bén mảng tới nơi vắng vẻ
như vùng Hố Bần này là ta từ trong bụi nhảy ra đập đầu như đập đầu cá
lóc rồi cướp súng. Xác chúng nó ta vùi xuống hố. Hễ ta có súng là bọn
hương quản, cai tuần "xếp ve", hết dám "cà xóc". Làng tổng nào cũng đồng lòng như vậy thì thằng Tây hết dám tác oai, tác quái. Về việc này, các
anh là thầy của chúng tôi nữa mà!
Có tiếng cười thích thú trong đám đông. Bảy Trân hứng chí nói tiếp:
- Sống trong thời buổi này, chúng ta chỉ còn ba con đường. Một là yếm thế đi tu như chú Tư Ó của tôi đây. Cả đời chú lo tụng kinh gõ
mõ, khuyên dạy bổn đạo làm lành lánh dữ, nhưng ta càng tu tâm dưỡng tánh kiểu đó thì bọn cường hào ác bá càng mượn hơi Tây để hiếp đáp dân lành. Theo tôi nghĩ con đường đi tu không đưa đến đâu. Kế đến là con đường
giang hồ, đánh cướp kẻ giàu giúp đỡ người nghèo. Đây là con đường các
anh đang đi. Nhưng rồi con đường này sẽ đưa các anh đến đâu? Nếu không
tử vong thì cũng nằm Khám Lớn hay đi đày Côn Lôn, Bà Rá... mà bọn thực
dân Pháp vẫn vững như bàn thạch. Bây giờ còn con đường thứ ba: đi làm
cách mạng như bọn tôi. Ông Tám đây cũng là một nhà cách mạng. Ông là
thống lãnh binh Thiên địa hội tại vùng này. Dù là kèo xanh hay kèo vàng, Thiên Địa Hội vẫn là hội kín đòi Tây trả lại đất nước cho chúng ta.
Cũng như phong trào Cần Vương, Văn Thân, Thiên địa hội không
làm suy suyển thằng Tây chút nào. Nhưng kể từ năm 30 đã có Đảng Cộng
sản. Đảng sẽ lèo lái cuộc cách mạng giải phóng dân tộc đi đến nơi đến
chốn- Bảy Trân ngưng vài giây rồi nhấn mạnh:
- Hôm nay, tôi được Xứ ủy phải đến đây để đề nghị với ông Tám
và các anh em, kể từ giờ phút này, chúng ta bắt tay chuẩn bị khởi nghĩa, cướp chính quyền trong tổng Tân Phong Hạ này.
Như có một luồng điện xẹt ngang, không khí trong nhà bỗng
nhiên im phăng phắc. Hai Vĩnh nghe được tiếng mấy con muỗi vo ve bên
tai.
Có tiếng hỏi từ trong đám đông:
- Đánh Tây khó hơn đi ăn cướp nhiều. Sợ làm không kham!
Bảy Trân gật:
- Đúng là đánh Tây nguy hiểm hơn ăn cướp những kẻ tay không.
Nhưng đối thủ nguy hiểm mà ta đánh thắng mới là anh hùng. Nói vậy chớ
không phải là ta nhắm mắt nhắm mũi nhào vô đánh bừa. Đảng đã nhận định
thật kỹ lưỡng: lúc này đúng là thời cơ đã đến. Pháp đang gặp khó khăn từ hai phía. Bên chánh quốc thì bị Đức lăm le xâm chiếm. Còn ở Đông Dương
thì Nhật cũng thập thò toan nhảy vô. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở đó
các anh.
Lại có người hỏi trống:
- Mấy anh làm cách mạng nói hay lắm, nhưng có gan ra trận hay ngồi tù như bọn này không?
Không khí bỗng trở nên ồn ào. Từng nhóm xì xào với nhau: Kế
một người đứng lên xin nói. Hai Vĩnh đã để ý người này ngay từ đầu. Ông
ta sồn sồn, có cặp mắt đỏ, bộ tướng hầm hừ, đi đâu cũng không quên cây
"xà búp":
- Tôi là Năm Chảng, vô ra Khám Lớn như đi chợ. Tôi nhớ có lần
được nhốt chung với mấy ông "pôlitic" Hình như tôi đã gặp quới nhơn này
tại "xoa- xăng- nớp La-răn-đe" (69 Lagrandière). Tôi nhìn nhận các ông
"pôlitic" gan lì hơn anh em giang hồ mình. Tụi mình ở ngoài nói nghe
ngon lành, chẳng hạn nh