
Thổ tinh khiết nhất trong thiên địa.
Hoa Liên thì không có hứng thú với thân thể Nguyên Thổ kia, bởi vì từ trước tới nay kẻ nào có Nguyên Thổ thân đều rất mập mạp, hơn nữa còn không phải là mập ở mức bình thường. Vốn sau khi biến hóa đã chẳng phải mỹ nhân kinh thế gì, nếu mà phải vác cái thân thể phì nộn nữa đi ra ngoài, nửa đời sau nàng tình nguyện tìm một cái ao sen mà ẩn cư.
Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn có thể háp thụ sức mạnh Nguyên Thổ trong tảng đá kia, sau đó chuyển đổi thành linh lực mình cần, lùi một vạn bước mà nói, cho dù tảng đá kia không thể cung cấp linh khí thì cũng có thể luyện thành pháp bảo, hơn nữa đẳng cấp tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Hoa Liên căn bản không lo sẽ có người nhận ra lai lịch của tảng đá kia, vấn đề là nàng có cầm được nó lên không mới là mấu chốt.
Rất hiển nhiên là đá Lạc Địa đã chấp nhận Ngư lão, cho nên lão mới có thể cầm được nó, nhưng mình thì sao?
Cho dù thế nào cũng phải thử mới biết được. Hoa Liên bước tới trước gian hàng của Ngư lão, ngồi xổm xuống. Tùy ý xem một lúc mới chậm rãi mở miệng, “Đồ của ngươi bán thế nào?”
Ngư lão ngẩng đầu lên, cặp mắt trên cái đầu cá không thể nào nhắm lại kia vòng vo cả nửa ngày trên người Hoa Liên lão mới há mồm, một mùi tanh tưởi lập tức xông vào mũi, “Ba viên linh châu, tùy ngươi chọn mười món.”
Hoa Liên gật đầu một cái, cái đống này rất hỗn tạp, ít nhất cũng mấy trăm món, chân chính đáng giá, e rằng trừ tảng đá kia thì chẳng có gì khác.
Có điều ba viên linh châu mà mua được một khối đá Lạc Địa, giờ không phải là bánh thịt rơi từ trên trời xuống, mà là bánh vàng.
Hoa Liên đưa cho Lữ Nhị gia ba viên châu, không để ý đến sự chỉ chỏ của đám người xung quanh, chỉ đứng trước gian hàng bày một đống phế phẩm đủ loại màu sắc mà chọn lựa.
Những món đồ kia thực sự quá hỗn loạn, nếu không phải là những thứ này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ thì Hoa Liên cũng tưởng mình đang nhặt rác rưởi.
Chọn cả nửa ngày, Hoa Liên lại thấy nổi lên hứng thú, mấy thứ này mặc dù cũ nát, nhưng cũng có vài mảnh vỡ của pháp bảo phẩm chất tương đối khá, còn có vài hạt giống của linh dược, thậm chí còn có cả ngọc giản ghi chép lại tàn phá công pháp.
Đối với Hoa Liên mà nói, mấy thứ này đều là đồ tốt. Không có biện pháp, ai bảo nàng nghèo chứ. Nàng không có tổ tiên, sinh ra từ trời đất, đương nhiên cũng sẽ không giống với đám đại yêu Hồng hoang được truyền thừa lại từ thời Thượng cổ kia, sinh ra đã biết dùng phép thuật, cũng biết phải tu luyện thế nào.
Hoa Liên biết tu luyện hoàn toàn là nhờ mẫu thân Hồ Uẩn một tay chỉ dạy, về phần pháp thuật, chỉ đến Yêu Tướng kỳ mới tu luyện được, lúc đó Hồ Uẩn căn bản đã không còn ở bên mà dạy nàng.
Mà mấy thứ Lữ Nhị gia này bán cho dù không nguyên vẹn, có điều đối với nàng mà nói, cũng là có còn hơn không.
Chọn hai hạt giống hoa sen chín cánh, một cây nhân sâm ba mươi năm, một cuốn ngọc giản tên là Hỏa Vân lục bí tịch, bấy giờ Hoa Liên mới dời lực chú ý đến khối đá Lạc Địa kia.
Nàng vừa vươn tay định chạm vào đá Lạc Địa, đột nhiên bên cạnh lại có người che lấp ánh sáng, không đợi Hoa Liên kịp phản ứng, một cái chân đã giơ lên đạp thẳng vào ngực của Lữ Nhị gia.
Lão Ngư tinh này tu vi vốn đã thấp, cùng lắm là Yêu Quân kỳ giữa, mà người đạp lão là một công tử trẻ tuổi, vẻ mặt ngang ngược, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, tu vi đã đến Yêu Tướng kỳ đầu, theo lý thì không nên xuất hiện ở đây mới phải.
“Tô Quản sự, cái Phường thị này bắt đầu bán rác rưởi từ khi nào vậy, đúng là mất mặt La Vân sơn chúng ta, ngươi không biết vậy sao?” Sau khi đạp Lữ Nhị gia một cước, nam tử trẻ tuổi kia thu chân lại, liếc mắt nhìn qua Hoa Liên vẫn đang đứng trước quầy hàng, trong mắt có sự khinh bỉ không hề che giấu.
Trong mắt hắn, loại Yêu Tu tới cái Phường thị bé tẹo đơn sơ này mua đồ, cho dù tu vi đã đến Yêu Tướng chẳng qua cũng chỉ nhờ vận khí tốt, vẫn là loại bò sát cấp thấp ở tầng dưới cùng mà thôi.
Nam tử trung niên đứng sau nam tử kia chính là Tô quản sự, vừa nãy cũng chính ông ta đã đổi linh châu cho Hoa Liên, Tô quản sự nghe lời nam tử nói, không nhịn được dùng tay áo quệt qua trán, ông ta cũng không có toát mồ hôi, đây chỉ là một động tác theo bản năng mà thôi.
Bởi vì ông ta biết, vị tiểu thiếu gia này thủ đoạn cũng không phải tầm thường, nếu để cậu ta mất hứng, e là tương lai mình cũng chẳng được yên bình mà sống.
Cũng không biết là cơn gió độc phương nào lại thổi vị thiếu gia này đến đây.
“Tiểu thiếu gia, ta cũng đang định gọi người đuổi hắn ra đây.” Tô quản sự cúi đầu khom lưng, trừng mắt nhìn mấy tên thị vệ trông coi Phường thị một cái, có hai người vội vàng tiến lên, một xách Lữ Nhị gia, một đi thu dọn đống hàng hóa kia chuẩn bị ném cả hai ra.
“Từ từ đã, sau này đừng có để ta thấy lão ta ở đây, bằng không, chức quản sự này ngươi cũng đừng có làm nữa. Còn mấy thứ rác rưởi kia, ném hết vào lò luyện đan đốt sạch cho ta, nhìn mà chướng cả mắt.”
Công tử trẻ tuổi vừa dứt lời, sắc mặt của Tô quản sự càng biến đổi, có điều nghĩ đến thân phận của người ta, cũng đành phải nhịn xuống, mặc hắn phách lối, “Dạ.”
Ai bảo ông ta chỉ là một qu