Polaroid
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323982

Bình chọn: 9.00/10/398 lượt.

đường trơn bóng. Tôi bỗng thấy rất muốn gặp một người, ôm người ấy

khóc một trận thỏa thê.

Tôi ngồi thụp xuống, để đầu gối áp vào chỗ đau. Tôi không thể ôm người ấy khóc

vì khi ôm người ấy rồi tôi sẽ không buông tay được nữa!!!

Bỗng một chiếc ô trong suốt được bật mở trước mặt tôi, giúp tôi che những hạt

mưa lạnh lẽo. Tôi

định nói: “Cảm ơn! Không cần đâu!” thì ngẩng lên, nhìn thấy Hàn Trạc Thần đang

cười, nhìn tôi âu yếm. Sắc mặt hắn xanh xao hơn, trong mắt hằn lên mấy sợi tơ

máu, chắc chắn tối qua hắn không ngủ được!

“Sao con lại khóc?” Hắn vội cúi người nâng tôi dậy, trên cơ thể hắn phảng phất

mùi thuốc lá và mùi rượu.

Tôi lắc đầu.

Hắn dùng tay áo lau nước mắt cho tôi, vì đau buồn mà cặp lông mày chau lại.

“Công chúa và hoàng tử đã được hạnh phúc bên nhau, đó chẳng phải là kết cục rất

đẹp hay sao?”

“Nhưng... ác quỷ chết rồi!”

Tôi nhìn hắn đứng gần tôi trong gang tấc, mới xa nhau có một đêm thôi nhưng cứ

như cả năm rồi tôi không gặp hắn. Tôi rất muốn ôm chầm lấy hắn, tự nhủ ôm một

lần, chỉ một lần thôi, để tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở trong lòng hắn, để tôi

nhớ nhịp đập con tim hắn. Tôi không tham lam, chỉ một lần là đủ rồi! Nhưng phần

lý trí trong tôi lại lên tiếng: Ngươi không được ôm hắn! Dù chỉ một lần cũng

không được!

Tôi thở dài, lùi lại một bước, kìm nén sự nông nổi. Nhưng không ngờ hắn lại

dang tay ôm tôi vào lòng. Nhịp đập của trái tim hắn thật đều và êm ái. Nếu được

lựa chọn, tôi không hề muốn hắn chết, trong thế giới của tôi không thể thiếu

hắn nữa rồi!

“Thiên Thiên, con là cô gái lương thiện nhất trong số những người con gái ta

từng gặp”, hắn than thở.

Lương thiện ư?! Hắn sai rồi, tôi là người con gái xấu xa nhất trên thế giới

này. Hắn đã nâng niu, bảo vệ tôi. Cho dù tôi có làm hắn đau lòng đến thế nào,

hắn cũng không quên dặn người nấu bữa sáng cho tôi, cho người bảo vệ tôi, che ô

cho tôi lúc trời mưa. Còn tôi đối với hắn chỉ có thù hận, lừa dối, thậm chí có

ngày tôi sẽ dùng dao đâm vào trái tim tràn đầy tình yêu thương ấy.

Hắn thấy tôi không nói gì liền vỗ vỗ lưng tôi, dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ngày

mai ta sẽ mời người diễn lại vở kịch cho con xem, công chúa sẽ yêu ác quỷ,

hoàng tử sẽ yêu thiên nga đen, công chúa và ác quỷ sẽ sống hạnh phúc bên nhau,

có được không?”

“Công chúa có thể nào yêu được ác quỷ tàn bạo không?”

“Có thể chứ! Nếu để ta làm nhà biên kịch thì rất có thể!”

Tôi phải thừa nhận: Đúng, hắn có thể...

“Có phải chú sẽ để cho ác quỷ rất đẹp trai sở hữu pháp lực vô biên, không gì là

không thể làm được?”

“Ngoài ra ta còn để cho ác quỷ si tình hơn, kiên quyết hơn, mê hồn hơn cả hoàng

tử...”

“Hay quá! Con sẽ đợi xem!” Tôi tươi cười, khoác tay hắn, níu kéo ác quỷ duy

nhất trên thế giới làm rung động lòng người này!

Không ngờ ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực, đã có người che ô cho tôi cùng

đi dạo dưới mưa. Hắn nắm lấy tay tôi dẫn tôi rẽ sang một lối khác.

Tiếc rằng người này lại là kẻ thù của tôi, thứ hắn muốn tôi không thể đáp ứng,

sớm muộn gì tôi cũng chỉ đem lại đau thương cho hắn mà thôi!

Tôi rút bàn tay ra khỏi tay hắn, bước

ra khỏi chiếc ô của hắn. Hắn đuổi theo, nắm lấy tay tôi, kéo tôi sát

lại gần hắn.

“Chú hãy từ bỏ đi!” Tôi dồn hết can đảm nhưng sao giọng nói vẫn yếu đuối đến

vậy. “Con không thể yêu chú “

“Con có thể!”

“Chúng ta sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu!”

Hắn nhìn tôi, vẫn ánh mắt độc đoán.

“Cái con gọi là kết cục tốt đẹp phải như thế nào, con nói ra thì ta mới có thể

làm được.”

Tôi từng mong muốn giữa chúng tôi không có thù hận, không có dối trá và không

có tình yêu, cả đời sống với nhau, không bao giờ xa nhau.

Nhưng những điều này hắn sẽ không làm được...

Vì hắn đã giết cả gia đình tôi.

Tôi thở dài, không muốn lẩn quẩn với những vấn đề này nữa, đành chuyển sang

chuyện khác: “Sao chú lại ở đây?”

“Khi ta gọi điện cho Lý, nghe gã nói con đi xem múa ba lê, ta vốn định đến xem

cùng con nhưng không ngờ nhà hát này có quy định khi đã mở màn thì không cho ai

vào nữa... chẳng còn cách nào, phải tôn trọng nghệ thuật, tuy ta không hiểu

lắm!”

“Chú đợi con ở đây suốt sao?”

Hắn cười rồi đặt tay lên vai tôi, đi tiếp.

“Ta giúp con tìm một giáo viên dạy dương cầm rất giỏi, lúc nào con không muốn

đi học thì đến chỗ cô ấy học đàn... À, trước khi đến đó nhớ gọi điện hẹn

trước.”

‘Tại sao?”

Tại sao hắn luôn chu đáo với tôi như vậy?

Tôi chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì nhưng hắn biết tôi muốn gì.

“Ta gọi điện hỏi thăm về kết quả học tập của con. Tuy ta không yêu cầu thành

tích của con phải xuất sắc nhưng không ngờ chỉ có môn âm nhạc là đạt.” Hắn tươi

cười vuốt đầu tôi, giọng nói đầy vẻ cưng chiều. “Mỗi người có một ước mơ, ta

không muốn gò bó con điều gì.”

Tôi nghĩ rồi thế nào hắn cũng đoán được ước mơ của tôi là gì.

“Chú có ước mơ không?” Tôi hỏi.

“Có chứ!” Hắn như tự cười mình, nhìn lên bầu trời âm u. “Ước mơ của ta là làm

cảnh sát.”

Một kẻ xấu, giết người không ghê tay lại nói ước mơ là làm cảnh sát, quả là câu

chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe.

Chúng tôi lững thững đi hết mấy con phố.