
thế, chú quản được à?”
“Mười mấy tuổi ư?!” Mấy kẻ kia cười nghiêng ngả.
“Buồn cười lắm sao?” Hàn Trạc Thần cởi áo vest vắt lên sofa, mấy tên đó liền
câm miệng, cúi đầu uống rượu.
An Dĩ Phong cũng nhịn cười, tựa vào vai Hàn Trạc Thần nói: “Rốt cuộc tình nhân
bé nhỏ của anh có gì hay? Thân hình mỏng manh đến vậy, có cảm xúc gì chứ...”
“Chú cứ thử nghĩ bậy bạ nữa xem!”
“Nghĩ chút cũng không được à? Anh không định yêu thật đấy chứ?” Tuy giọng nói
của An Dĩ Phong đã nhỏ đi một chút nhưng khi dỏng tai nghe ngóng tôi vẫn nghe
thấy hắn nói: “Lúc đầu không biết có ai từng oai phong lẫm liệt nói với em một
khi đã yêu thật thì có nghĩa là một chân đã bước vào quỷ môn quan... Tình yêu,
chúng ta không thể nắm bắt được.”
Hàn Trạc Thần nâng ly, nhìn vào thứ chất lỏng long lanh, trong vắt, khóe miệng
hơi nhếch lên, nở nụ cười mê hồn: “Lúc đó anh vẫn chưa gặp cô ấy...”
“Mẹ kiếp! Lúc đó chỉ vì câu nói của anh mà em thay hồn đổi xác. Anh cũng độc
thật đấy! Đến cả con mình cũng dám yêu!” An Dĩ Phong rót một ly rượu, rồi nâng
ly. “Việc này anh cũng dám làm, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?”
Hàn Trạc Thần nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa, hơi nhếch mép rồi lại nở nụ cười
quen thuộc. “Ấy! Kia có phải là Tư Đồ Thuần không?”
An Dĩ Phong quay ngoắt lại, ly rượu trong tay rung mạnh làm rượu bắn cả lên
người hắn.
Khi nhìn thấy ngoài cửa không có ai, hắn quay đầu lại chằm chằm nhìn Hàn Trạc
Thần.
“Mẹ kiếp... anh...”
“Đó chính là nguyên do đấy!” Hàn Trạc Thần nói. “Anh không muốn làm việc phải
hối hận cả đời.”
“Nhưng tại sao anh lại yêu con bé mười mấy tuổi ấy? Nó có hiểu tình yêu là gì
không? Anh nói chuyện yêu đương với nó không mệt sao?!”
Hàn Trạc Thần trầm lặng một lúc, nụ cười bỗng có vẻ chua chát. Hồi lâu sau, hắn
tựa vào sofa, thở dài: “Mệt! Chẳng còn cách nào, ai bảo anh lại yêu phải cô bé
mười mấy tuổi chứ...”
Nghe đến câu này trái tim tôi bỗng co thắt mạnh, không biết là đau đớn hay rất
hả hê?! Trong đầu tôi bỗng lẩn quẩn câu nói tương tự: Mệt! Chẳng còn cách nào,
ai bảo mình lại yêu phải hắn...
Ngón tay tôi đang cầm cốc nước chanh bỗng run lên. Tôi yêu hắn ư? Không thể,
trên thế giới này tôi có thể yêu bất kỳ ai, trừ hắn.
“Thiên Thiên!”
Giọng chị Thu có vẻ hơi lớn khiến tôi giật thót, suýt làm đổ cốc nước. Tôi vội
vã che mặt, nói nhỏ: “Chị Thu, chị nói nhỏ thôi!”
“Sao thế?” Giọng của chị chẳng nhỏ đi chút nào.
“Suỵt!” Tôi len lén chỉ những người phía đó, nén giọng thật thấp. “Để họ nhìn
thấy thì em chết luôn đấy!”
“Tại sao chứ?”
“Gã Hàn Trạc Thần ấy chính là bố nuôi của em...”
“Gã bố nuôi không bằng loài cầm thú mà em từng nói chính là Hàn Trạc Thần á?!”
Chị nói như hét, nhìn thần thái đờ đẫn của chị, tôi có thể đoán được chị kinh
ngạc đến mức nào.
Tôi thầm cầu nguyện cho Hàn Trạc Thần không nghe thấy.
“Thiên Thiên?!” Là tiếng Hàn Trạc Thần.
Xem ra các vị thần linh không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi rồi!
Tôi ôm mặt nhìn sang phía bên cạnh, bên đó có mấy kẻ đang ngơ ngác, chỉ có An
Dĩ Phong là hào hứng, thích thú. Hàn Trạc Thần đứng dậy, tiến về phía chúng
tôi, vừa đi vừa chăm chú nhìn chị Thu trong trang phục rất gợi cảm đang đứng
đối diện tôi.
“Rảnh lại nói chuyện nhé!” Chị Thu bỗng biến mất, tốc độ nhanh đến mức khiến
tôi phải thán phục.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì bây giờ đang là giờ học.” Hàn Trạc Thần ngồi đối
diện tôi, nhìn đồng hồ.
Tôi im lặng, cúi đầu mút ống hút. Mỗi lần hắn ở gần, bầu không khí xung quanh
như loãng dần khiến tôi không thở nổi.
“Sao con lại ở đây? Con có biết đây là nơi nào không?”
Tôi lén nhìn hắn, hắn có vẻ mệt mỏi tựa lưng vào chiếc ghế, một chân từ từ vắt
lên chân kia, sắc mặt cũng chưa đến nỗi khó coi lắm. Đối mặt với hắn thế này,
tôi nghĩ lại lời nhận xét của chị Thu, bắt đầu có chút tán đồng. Tôi cúi gằm
mặt, im lặng.
“Gã bố nuôi không bằng loài cầm thú... Con
miêu tả ta như vậy ư?!”
Tôi bị sặc nước chanh, cố không phát ra tiếng ho. Nước chanh xộc lên mũi, đau
đến mức cảm tưởng như mũi không phải của mình nữa. Tôi thề rằng lần sau sẽ uống
nước đào mật ong! Tôi lại dò xét thái độ của hắn, rõ ràng hắn đang mỉm cười.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, nếu hắn cười như vậy có nghĩa... tôi chết
chắc rồi! Tôi quan sát hướng cửa một lúc, đang định chạy trốn thì Hàn Trạc Thần
nắm lấy cánh tay tôi.
“Xem ra hôm nay ta phải dạy cho con biết thế nào là “không bằng loài cầm thú”…”
“Đừng... con biết...”
Tôi định kêu cứu thì nghe thấy có người hỏi: “Cô bé này là thế nào?”
“Con nuôi của anh ấy!” An Dĩ Phong đưa ra câu trả lời mới tế nhị làm sao!
“À! Con gái nuôi... Con gái nuôi...”
Mấy gã đó cười cười như chờ xem trò vui, thì thầm bàn tán, chẳng ai quan tâm
đến tôi! Xem ra, thay vì chờ đợi cử chỉ nghĩa hiệp của họ, bớt chút sức lực cầu
xin Hàn Trạc Thần tha mạng là sáng suốt hơn cả!
“Con sai rồi!” Tôi kéo kéo tay áo hắn, nháy mắt. “Con biết mình sai rồi! Lần
sau con không dám làm thế nữa!”
Người ta nói ánh mắt không lừa được người nhưng tôi lại có đôi mắt biết lừa
dối... Mắt tôi to tròn, lóng lánh ánh lệ, kể cả khi không khóc thì m