
iờ sáng, anh vẫn còn không để cho em
được ngủ sao?”
“Lát nữa anh kiếm cho chú hai người đẹp.”
“Mẹ kiếp, muốn giết chết em à?”
Tôi không nhịn được cười. An Dĩ Phong nghe thấy tiếng của tôi, như trút được
gánh nặng bật dậy khỏi sofa: “Em mau đưa ông xã của em về phòng đi, anh phải về
phòng ngủ đây.”
“Ừ!” Tôi bước tới, vẫn chưa muốn ngủ, hỏi An Dĩ Phong đang định về phòng ngủ:
“Anh giả chết thì cũng không cần phải làm kiểu tự tử vì tình hoành tráng như
vậy chứ?”
“Tự tử vì tình?” An Dĩ Phong trợn tròn mắt, quay đầu lại, trông thái độ kinh
ngạc của hắn thì hắn không rõ lắm về những lời suy đoán trong vụ mất tích. Tôi
có lòng tốt giải thích cho hắn hiểu: “Đúng vậy, rất nhiều người đều nói rằng
quan hệ giữa anh và Thần mờ ám. Anh giết Thần sau đó tự sát.”
“Không thể thế chứ?” Hắn ngồi xuống sofa, không còn vẻ muốn ngủ nữa. “Nhiều năm
như vậy rồi mà mọi người vẫn không quên việc đó ư?”
“Việc gì cơ?” Tôi nuốt nước bọt, nhìn vẻ thẫn thờ của hai người, hình như việc
đó có thật. “Hai người không lẽ thật là... Có việc đó ư?”
“Chẳng có việc gì cả!” Cả hai đồng thanh nói.
Có đánh chết tôi cũng không tin.
Mùa
thứ hai
Act
1
Bên ngoài quán cà phê Waiting ở Australia.
Đêm lạnh như nước, ánh đèn leo lét.
Sau tấm kính sạch sẽ, An Dĩ Phong và Tư Đồ Thuần im lặng nhìn nhau.
Tôi đưa mắt nhìn Hàn Trạc Thần ngồi trên ghế lái, không khởi động xe, nhìn hai
người ở trong quán cà phê Waiting, tựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Tôi sát gần hắn, hỏi nhỏ: “Thần, anh có phát hiện thấy Anthony và An Dĩ Phong
giống nhau không? Đặc biệt là lúc họ nói chuyện, nét mặt và cách thể hiện rất giống
nhau!”
Hàn Trạc Thần nhìn xa xăm: “Giống y như đúc! Lúc mười bảy tuổi An Dĩ Phong cũng
có ánh mắt lương thiện, thẳng thắn... như Anthony, nụ cười cũng bao dung, quảng
đại như thế... Tiếc là xã hội đen đã chọn nó.”
“Ý anh là...”
“Nếu anh đoán không nhầm, Anthony chính là con trai nó.”
“Vậy tại sao vừa rồi anh không nói cho anh ấy biết?”
“Việc này Tư Đồ Thuần mới là người có quyền.” Hàn Trạc Thần lắc đầu, giọng
thông cảm. “Mười lăm năm tủi hận, chờ đợi, không thay đổi, cô ấy không tận mắt
thấy An Dĩ Phong bị giày vò thì khó mà trút được nỗi hận trong lòng, sao có thể
cam tâm được?”
Tôi mỉm cười dựa vào vai hắn, nghịch nghịch mấy sợi tóc bên tai hắn: “Anh không
sợ tối nay An Dĩ Phong sẽ nhảy xuống biển à?”
“Nhảy cũng không oan!” Hắn cười nhẹ nhõm, nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua.
“Anh vẫn nghĩ rằng mọi việc còn khó hơn nhiều... Người ta đang dùng tình cảm để
giày vò nó, nó vẫn chưa nhận ra thôi...”
“Trong chuyện tình cảm, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, còn người trong cuộc lại
u mê...”
Thu ánh mắt lại, Hàn Trạc Thần cúi nhìn tôi đang ngả đầu lên vai hắn, ngón tay
vuốt ve, khiêu khích bờ môi tôi...
Tôi muốn né tránh, hắn nhanh tay ấn người tôi, ghé xuống khẽ liếm vành tai tôi:
“Đừng như vậy...”
“Đêm nay, em có thể cho anh thấy... cái gọi là “thà chết cũng không chịu” của
em...”
Tôi đã sai rồi, tôi quên mất hắn là Hàn Trạc Thần, có thù ắt sẽ báo!
…
Act
2
Biển trời bao la, rộng lớn, chiếc rèm cửa sổ màu trắng
phất phơ trong màn đêm, điểm xuyết cho sự lãng mạn, tĩnh mịch trong căn phòng
ngủ của chúng tôi.
Hàn Trạc thần vừa tắm xong, đã trở lại phòng ngủ, bỗng ôm ngang tôi từ phía sau
lưng, ghì tôi lên giường.
“Anh... định làm gì thế?”
“Em thử nói xem.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lời giải đáp, không biết hắn đã lấy từ đâu ra hai dải
lụa, đung đưa trước mắt tôi. Tôi lập tức nghĩ ngay tới cảnh trong phim Bản năng gốc.
Tôi hoàn toàn phục rồi.
Trên thế giới này, bạn có thể nợ bất kỳ ai nhưng nhất định đừng nợ Hàn Trạc
Thần vì hắn sẽ nhớ, cho dù mười năm hay hai mươi năm, sớm muộn cũng có ngày hắn
sẽ đòi lại gấp bội.
“Thần, em đang có thai đấy!” Tôi hy vọng dùng cốt nhục của hắn để thức tỉnh hắn
đang bị chìm đắm trong dục vọng.
Hắn nhếch khóe miệng, nụ cười khiến người khác thấy ớn lạnh, giọng nói gợi cảm
truyền đến tai tôi: “Em yên tâm, anh không cần em đâu...”
Hắn không nói lời này còn khiến tôi an tâm đôi chút, nghe hắn nói xong, lòng
tôi buốt giá.
Theo hiểu biết của tôi trong mười năm ở với hắn, giờ phút này, tôi tuyệt đối
không có cơ hội trốn thoát, vậy để ít bị giày vò hơn, cách tốt nhất là ngoan
ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm.
Có lẽ vì tôi ngoan ngoãn nằm trên giường không nhúc nhích nên hắn không trói
tôi, chỉ đỡ lấy cơ thể tôi, nghiêng người ngồi bên tôi, cởi từng chiếc cúc áo
của tôi.
“Thiên Thiên...” Môi anh đặt lên tai tôi, đầu lưỡi liếm vành tai tôi, ngón tay
đặt lên phần mềm mại trên ngực tôi. “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta xem phimBản năng gốc... Em
biết không? Kiểu rõ ràng thèm muốn nhưng ra sức vùng vẫy của em thật vô cùng
hấp dẫn...”
Ánh mắt hắn còn khiến người ta hoảng sợ hơn cả lời nói của hắn, tôi định trốn
thì cơ thể bất lực bị hắn ghì chặt, không cách nào động đậy được. Tôi chỉ có
thể quay mặt đi, cố không chú ý tới luồng nóng len lỏi trong cơ thể nhưng sự tê
dại mẫn cảm cứ tập trung nơi đầu ngón tay đa