Snack's 1967
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323463

Bình chọn: 10.00/10/346 lượt.

nữa, em thì lo gì chứ?”

Đúng vậy! Tôi có thể lo lắng bất cứ điều gì, duy chỉ có một điều không phải lo

là Hàn Trạc Thần không yêu tôi.

Tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn hắn mỉm cười: “Em biết, em nhất định sẽ

tự điều chỉnh được.”

Cánh cửa được mở ra, Hàn Trạc Thần bước tới, nhìn thấy An Dĩ Phong để tay trên

vai tôi liền lạnh lùng lườm An Dĩ Phong một cái: “Chú bỏ tay ra đi.”

“Xì! Cô ấy chỉ lớn hơn con trai của em sáu tuổi.” An Dĩ Phong thu tay lại, đứng

dậy.

Lúc đi qua bên cạnh Hàn Trạc Thần, An Dĩ Phong cố ý lướt mắt đưa tình với tôi:

“Em không có bệnh yêu trẻ con, em không có hứng với phụ nữ nhỏ hơn em mười mấy

tuổi.”

Nghe thấy câu đó, tôi bật cười.

Hàn Trạc Thần bỗng vỡ lẽ, dường như mây mù đều tan biến.

Có nơi nếu có mặt Hàn Trạc Thần sẽ thành địa ngục, nhưng cũng có nơi sẽ trở

thành thiên đường.

Act

4




Khi Hàn Trạc Thần đưa tôi về phòng, Katherine đã chuẩn

bị xong bữa sáng đặt trên bàn. Toàn là bánh mì làm từ lúa mạch, sữa đậu nành,

sữa bò, thịt bò, các loại sa lát rau có nhiều vitamin, và các loại hoa quả, bầy

đầy cả một bàn.

“Hôm nay dậy sớm quá! Hôm qua ngủ ngon không?” Katherine vừa nhìn sắc mặt tôi

vừa ân cần hỏi han.

Tôi liếc nhìn Hàn Trạc Thần: “Ngủ cũng khá ngon.”

Katherine là một hộ lý, tóc nâu, ngắn, gọn gàng, mắt nâu, dáng người cao gầy,

thân hình đầy đặn, trên mặt thoa lớp phấn mỏng, khá cuốn hút.

Cô ấy thích cười, thích nói chuyện, con người luôn toát lên vẻ tràn đầy sức

sống. Tôi nghĩ đó chính là lý do mà Hàn Trạc Thần lựa chọn cô ấy trong hàng

loạt nữ hộ lý.

Nhưng tôi lại không thích cô ấy lắm, lý do rất đơn giản, bởi tôi không thích

ánh mắt Katherine nhìn đàn ông, tràn đầy sức sống như dầu sôi lửa bỏng... Đặc

biệt trong tình trạng tôi và Hàn Trạc Thần đã hai tháng không gần gũi thì tôi

thấy ánh mắt của Katherine thật nhiệt tình quá mức.

Có người nói phụ nữ mang thai hay buồn bực, đa nghi, nghi ngờ chồng mình “lạc

lối” một cách vô căn cứ.

Tôi rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang dần béo phì, cũng hiểu rõ bản thân

không thể đáp ứng nhu cầu sinh lý bình thường của chồng.

Sự nghi ngờ như sương mù ở London, càng ngày càng dày đặc.

Tôi cố kiềm chế tâm trạng của mình, không để mình suy nghĩ vẩn vơ nhưng hôm nay

váy của Katherine quả thực quá ngắn, ngắn đến mức sắp không che nổi cặp mông

cong. Thỉnh thoảng cô ấy còn khom người, kiên nhẫn khuyên nhủ tôi ăn thêm một

chút.

Nhìn thấy các đường cong của Katherine, đôi chân dài miên man như người mẫu,

tôi nuốt không trôi nhưng vì đứa con, tôi tiếp tục nhai kỹ thứ đồ ăn đắng chát

trong miệng.

Một chiếc xe đi tới, dừng ở ngoài sân, một thanh niên người Trung Quốc bước

xuống xe.

Tôi đã gặp anh ta một lần. Anh ta là nhân viên trong công ty của Hàn Trạc Thần,

giữ chức vụ gì thì tôi không rõ.

Hàn Trạc Thần trầm tư nhìn anh ta rồi hỏi: “Có việc gì?”

“Lô gỗ mà em chuẩn bị vận chuyển đến Thượng Hải bỗng nhiên bốc cháy ở cảng,

cảnh sát phát hiện ra có thùng dầu ở gần đó...”

Rõ ràng là anh ta muốn ám chỉ có kẻ phóng hỏa.

Khuôn mặt Hàn Trạc Thần chẳng để lộ chút biểu cảm nào nhưng tôi nhận ra các

khớp ngón tay đã trắng bệch.

Theo những gì tôi biết về Hàn Trạc Thần, trong tình hình như vậy, kể cả không

có người mất mạng thì cũng có kẻ tàn phế.

Tôi co rúm người lại, hai tay ôm bụng theo phản xạ.

“Vâng, em biết rồi, em sẽ đi điều tra xem đứa nào làm.” Không ngờ thái độ của

Hàn Trạc Thần vẫn rất thản nhiên nói: “Liên lạc cả với ông Lý, nói với ông ấy

giao hàng chậm ba ngày, mọi tổn thất chúng ta chịu trách nhiệm.”

“Em nghe nói việc lần này do băng đảng MOTO làm, vì lần trước anh... không giữ

thể diện cho họ...”

“Cậu chắc chắn?” Hàn Trạc Thần hỏi.

“Em sẽ điều tra kỹ.”

“Ừ, móc nối quan hệ cho tôi, bao nhiêu tiền không thành vấn đề. Tôi cần hẹn gặp

người quản lý của Hells.”

Hells là băng phái có tiếng từ xưa ở Australia, thế lực như cây dây leo len lỏi

sâu vào từng ngõ ngách ở Melbourne. Trong phạm vi thế lực của bọn họ, tiền bạc

và quyền lực có thể giao dịch một cách trắng trợn.

“Em hiểu rồi, em đi giải quyết ngay đây.”

Sau khi người thanh niên đó rời khỏi, tôi từ từ đứng dậy, ngồi bên cạnh Hàn

Trạc Thần, nắm lấy tay hắn: “Thần, anh gặp khó khăn gì phải không?”

“Khó khăn có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là khó khăn.” Hàn Trạc

Thần hôn nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên của tôi. “Thiên

Thiên, chỉ cần em và con không sao thì mọi việc đều chẳng có gì đáng kể.”

“Vâng!”

Tôi tựa vào vai Hàn Trạc Thần, cảm thấy tính tình của hắn bỗng trở nên tốt hơn

nhiều, tốt đến mức tôi như không hề quen hắn.

Sau đó tôi mới biết mình lại nhầm rồi.

Act

5




Nửa tháng sau, khi tôi thức dậy ăn sáng, luôn có cảm

giác trên bàn thiếu thứ gì đó.

Nhìn một lượt, các loại thức ăn đều đủ cả, không hề thiếu, nghĩ ngợi hồi lâu

tôi mới nhớ ra báo của ngày hôm nay. Báo buổi sáng, nhật báo... không có một tờ

báo nào cả.

“Tại sao hôm nay không có báo?”

Hàn Trạc Thần điềm tĩnh nhìn tôi một cái: “Vần chưa đưa đến.”

Tôi không hỏi thêm gì nữa.

Buổi chiều, Hà