
ách sạn, trầm lặng nghe bản dương cầm
đang được phát ra.
Hai chàng trai trẻ ngồi bàn bên cạnh đang tán gẫu. Một người nghe xong, tỏ vẻ
thắc mắc: “Công ty giải trí chẳng hiểu đang nghĩ gì nữa, đầu tư nhiều tiền như
vậy chỉ để lăng xê cho một cô gái chẳng bao giờ dám lộ diện?”
“Cậu chẳng biết gì cả. Tôi từng gặp cô gái này rồi, vô cùng mê hồn, khiến Mạnh
Huân thần hồn điên đảo”, một thanh niên khác nói.
Hàn Trạc Thần rót đầy rượu vang đỏ vào ly, uống cạn một hơi tiếp tục nghe họ
nói chuyện.
“Thảo nào!” Chàng trai trẻ khinh thường bĩu môi. “Nói thật, chơi dương cầm cũng
khá hay, cô ấy mà không đi theo con đường này thì vẫn có cơ hội nổi tiếng mà.”
“Không như cậu tưởng đâu... Tôi nghĩ Mạnh Huân có ý với cô ấy là thật tình đấy.
Tôi còn nghe nói Mạnh Huân bảo Hàn Thiên Vu tháng sau sẽ về nước, họ định chính
thức đối mặt với giới truyền thông và tuyên bố tin đính hôn.”
“Mạnh Huân quả nhiên thật lợi hại, biện pháp đỉnh như vậy, cô gái này không nổi
tiếng mới lạ. Đến lúc đó, hắn thua lỗ bao nhiêu đều có thể kiếm lại.”
Bọn họ vẫn đang tiếp tục tán gẫu. Hàn Trạc Thần thả chiếc ly đã vỡ vụn trong
tay, đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng.
Hắn vẫn luôn mạnh mẽ kiên cường như vậy, đôi vai đó luôn có thể chống đỡ được
cả bầu trời, chịu đựng được những đau khổ mà người khác khó có thể chịu đựng.
Mùa thứ nhất
Act
1
Đêm tân hôn lãng mạn cộng thêm hơn một tháng khổ sở
thương nhớ, tôi nằm trên giường, hít mùi hương lưu lan trên cơ thể vừa mới tắm
xong của Thần, không khỏi ngọt ngào kêu gọi: “Thần, em rất nhớ anh!”
Thần nhẹ nhàng áp lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve bụng tôi: “Mấy tháng rồi?”
“Hai tháng. Mấy hôm trước em đi khám, bác sĩ nói con rất khỏe mạnh, chỉ tiếc
không biết là trai hay gái.”
“Không quan trọng.” Thần nghiêng người hơi tì lên người tôi, vuốt ve má tôi.
“Em gầy đi rồi... Mang thai rất vất vả phải không?”
Tôi cười, lắc đầu: “Rất hạnh phúc! Em sắp được làm mẹ rồi, em rất muốn con ngồi
trên đùi của em, gọi mẹ.”
“Đúng vậy, cảm giác đó thật đặc biệt, giống như bỗng chốc có người là của mình
rồi...”
“Đâu phải thế. Em cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì vì con”, tôi đính
chính.
“Thật không?” Thần có vẻ không hiểu, trầm tư một lúc. “Trước đây, khi em ngồi
trên đùi anh gọi anh là “bố”, tại sao anh có cảm giác em hoàn toàn là của
anh... Anh là tất cả của em. Anh có trách nhiệm chăm sóc em, để em có một cuộc
sống hạnh phúc.”
“Tình cha con của anh hơi khác thường thì phải? Không được, sau này em phải để
con mình tránh xa anh ra một chút thì hơn.”
“Khác thường? Lẽ nào tình yêu của anh ngay từ lúc đầu là khác thường ư?” Thần
thả tôi ra, hơi tựa vào đầu giường, chìm vào suy nghĩ.
Tôi vươn người tới, hai cánh tay ôm lấy vai Thần, hôn nhẹ môi Thần: “Bây giờ
anh mới ý thức được thì muộn rồi, đã không thay đổi được rồi...”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên hình ảnh của đối phương.
Chúng tôi rất gần nhau, gần tới mức có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau, có
thể cảm nhận thấy tiếng con tim loạn nhịp.
“Em ngồi máy bay lâu như vậy...” Thần bối rối gỡ cánh tay tôi ra. “Chắc chắn em
đã mệt rồi, ngủ đi thôi!”
“Em không mệt.” Tôi với tay kéo chiếc áo ngủ trơn bóng của Thần. “Anh có nhớ em
không?”
“Ừ!”
“Vậy anh có gì muốn nói với em không?”
“Anh hơi mệt rồi.” Thần nhắm mắt lại, quay lưng lại rồi nằm xuống. “Có gì thì
để ngày mai hẵng nói.”
“Thôi được rồi.” Tôi trèo sang phía chính diện Thần, kéo cánh tay của Thần đặt
lên gối, vô cùng thích thú gối lên tay Thần. Từ góc độ này tôi có thể nhìn rõ
Thần, các đường nét đều tuyệt đẹp.
“Ông xã, em phát hiện anh rất đẹp trai.” Tôi dùng ngón trỏ vuốt ve các đường
nét trên khuôn mặt Thần, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng manh, xương quai xanh nhô
lên, thậm chí cả bộ ngực săn chắc lộ ra ngoài chiếc áo ngủ để hở một nửa.
Thần bật ngồi dậy, kéo lại áo ngủ.
“Anh đi nói chuyện với An Dĩ Phong.”
Nhìn thấy Thần vội vã bước ra khỏi phòng ngủ, tôi ôm lấy chăn cười như nắc nẻ.
Lần đầu tiên tôi phát hiện tôi khiến Thần mất tự chủ nhưng lại không thể làm gì
nổi tôi là một việc vô cùng thú vị.
Act
2
Tôi nằm trên giường cười một lúc thì bỗng nhớ đến lời
dặn của chị Thu, lập tức quyết định kéo ông xã về nằm bên cạnh mình, như thế
mới an toàn một chút.
Ông xã quá đẹp trai không phải điềm lành, không những phải đề phòng những phụ
nữ như con thiêu thân sẵn sàng “cảm tử”, còn phải đề phòng kiểu cực đẹp trai
như An Dĩ Phong.
Tôi mặc quần áo đàng hoàng, bước xuống lầu, vừa đúng lúc bắt gặp An Dĩ Phong
đang tựa đầu vào tay vịn sofa, nằm trên sofa, nhắm mắt nói: “Đi xả nước lạnh
đi.”
“Anh đã xả rồi.”
An Dĩ Phong ti hí mắt nhìn Hàn Trạc Thần, hơi nhếch mép: “Em đã bảo anh đợi một
tháng sau hẵng đón cô bé ấy đến đây, anh không chịu nghe... Đáng đời.”
“Đừng ngủ nữa, thay quần áo rồi cùng anh đi uống vài chén.”
“Anh Thần, hôm qua chưa đến hai giờ đã dựng em dậy bắt em giúp anh trù tính cho
đám cưới, năm giờ bắt em chạy vạy khắp nơi tìm nến cho anh, mười giờ đến sân
bay đón bà xã của anh. Bây giờ đã là một g