
ng tiếp theo.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng nhớ như in những lời khách hàng nhắn nhủ nhưng
lúc đối diện với anh ta lại ấp úng: “Cô ấy còn nói... cô ấy thực sự, thực sự
rất muốn làm... cô dâu của anh... Mỗi tối cô ấy đợi anh về nhà... là vì cô ấy
muốn đợi anh.”
Thời gian vẫn trôi đi, lá cây bay rụng, gió nhẹ thổi qua mặt nước bể bơi phẳng
lặng, mọi thứ vẫn đang diễn ra nhưng ánh mắt của anh ta lại như đông cứng.
Khi cảm thấy hơi tê chân, cô mới chợt nhận ra mình đã đứng rất lâu. “Nếu không
có việc gì khác, tôi xin phép về đây.”
“Đợi một chút.” Anh ta bỗng hỏi một câu hỏi rất kỳ quặc: “Cô ấy nhắn những lời
này từ lúc nào?”
“Khoảng gần hai tháng trước.” Cô cẩn thận nhớ lại, hôm đó là ca làm của cô. “Có
lẽ là ngày mồng Chín tháng trước.”
“Mồng Chín?” Ngón tay anh ta vuốt ve ảnh người con gái với đôi mắt ngấn lệ.
Anh ta nói, giọng có vẻ buồn bã: “Thiên Thiên, Hóa điệp... chính là cách em yêu anh ư?”
…
Lúc rời khỏi, cô cố nhìn lại một lần người đàn ông mê hồn nhất mà từ trước tới
giờ cô từng gặp.
Anh ta cầm điếu thuốc đưa lên miệng, tay cầm chiếc bật lửa cứ run lên, không
sao châm nổi điếu thuốc.
Anh ta vứt mạnh chiếc bật lửa xuống đất, chiếc bật lửa bằng thép vô tội nẩy lên
rất cao rồi rơi xuống.
Người đàn ông bên cạnh anh ta lập tức lấy bật lửa giúp anh ta châm lửa.
Khói thuốc dày đặc, anh ta vẫn xem album ảnh, vẫn là trang đó, ánh mắt vẫn dừng
lại ở đó...
Đêm nay không có trăng, căn phòng trống trải tối đen như mực. Hàn Trạc Thần một
mình ngồi trên chiếc giường cứng nhắc, trầm tư nhìn cuốn album trong tay.
“Thiên Thiên...”
Hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có trang điểm một chút và đôi môi rạng ngời làm
say đắm lòng người.
Hình như cô muốn dành nụ cười hạnh phúc nhất cho hắn nên trong ký ức của hắn,
cô cười ngọt ngào, rạng rỡ hơn bao giờ hết nhưng đôi mắt lại ngấn lệ...
“Tại sao giữa yêu và hận... em thà lựa chọn sự tan vỡ mà không thể chọn tha
thứ?”
“Tại sao lòng nhân từ của em có thể cho bất kỳ ai mà không thể dành cho anh dù
chỉ một chút?”
Hắn ngẩng đầu tựa vào giường, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Căn phòng này đã từng lưu giữ rất nhiều hình ảnh đẹp, cô nằm dưới cơ thể hắn
trong ánh đèn màu cam ấm áp, e thẹn cắn môi nhìn hắn. Thân hình trắng nõn,
không chút tì vết, đẹp lộng lẫy như một tác phẩm điêu khắc...
Lúc đó cô khiến máu hắn như sục sôi, như điên dại, bây giờ nghĩ lại dằn vặt
khôn nguôi!
Vận mệnh như cố ý trừng phạt tội ác của hắn, ban cho hắn người phụ nữ tuyệt vời
như vậy, khiến hắn khó lòng bứt ra rồi lại để tuột mất... và khi hắn cam tâm
tình nguyện đón nhận sự thật rồi lại cho hắn biết cô yêu hắn cũng sâu sắc như
hắn yêu cô vậy.
Nếu có thể lựa chọn, hắn hy vọng cô không yêu hắn, lúc cô giơ con dao lên,
trong lòng cô chỉ có hận thù, sự chần chừ, do dự hơn mười phút của cô không
phải là mâu thuẫn, giằn vặt vì hắn... Nếu là như vậy, bây giờ cô có thể hạnh
phúc chung sống với Cảnh, không cần phải như hắn trải qua đêm dài nhớ nhung.
Hắn rất muốn đến Anh tìm cô, lại lần nữa giam cầm cô ở bên mình, nhưng hắn
không thể ích kỷ như vậy.
Sự giằn vặt giữa yêu và hận chắc chắn khiến cô sống rất khổ, nếu không cô đã
không lựa chọn thà chết chứ không chịu sống cùng hắn.
Đêm không trăng, nỗi nhớ càng sâu đậm.
Hàn Thiên Vu, người con gái hắn không nên yêu, sao lại xuất hiện vào lúc hắn
suy sụp nhất?
Lúc đó cả tâm hồn và thể xác hắn đều mệt mỏi, chán ghét cuộc sống tưởng chừng
như vô cùng huy hoàng nhưng thật ra là tàn khốc. Hắn kiên quyết thoát khỏi xã
hội đen, đến cả người anh em chí cốt là An Dĩ Phong cũng né tránh không gặp.
Hắn đang ở đỉnh cao, tiền hô hậu ủng thì lại rút khỏi giới giang hồ, hắn có thể
chấp nhận được sự hụt hẫng, nhưng việc kinh doanh vô cùng bất lợi, đền tiền hết
lần này đến lần khác và luôn phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của kẻ khác.
Trong lúc hắn cô đơn, khó khăn nhất, cô đã bù đắp cuộc sống tẻ nhạt của hắn
bằng sự ấm áp, dịu dàng.
Mỗi tối mệt mỏi, cô vẫn ngồi ở sofa đợi hắn.
Mỗi lần tâm trạng hắn không tốt, cô vẫn kiên nhẫn và im lặng ngồi trên sofa
cùng hắn.
Mỗi lần hắn cảm thấy cô đơn, cô sẽ chơi một bản dương cầm cho hắn nghe, dùng
tiếng đàn xoa dịu sự cô đơn của hắn.
Hắn không có cách nào cưỡng lại tình yêu đối với cô. Hắn thích ôm lấy tấm thân
mềm mại của cô, vuốt ve bàn tay nhỏ bụ bẫm của cô. Hắn thích uống cà phê cô
bưng tới cho hắn, cho dù cô không hề biết thêm chút sữa hay đường vào cốc cà
phê đắng ấy. Hắn thích nhìn vào mắt cô, đoán những nhu cầu mà cô không bao giờ
nói ra. Hắn đặc biệt thích vứt cô xuống bể bơi để cô chới với, phải ôm lấy cánh
tay hắn, mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, lúc đó hắn không thể nhịn được mà cười
thành tiếng...
Sau đó, lúc công ty hắn sắp phá sản, An Dĩ Phong dồn toàn bộ tiền cho hắn, còn
thuyết phục được mấy lão già trong giới giang hồ dùng tiền dưỡng lão đầu tư cho
hắn.
Hắn vượt qua khó khăn, cũng học được cách dùng người từ những thất bại đó, cũng
biết làm thế nào để đối phó với những thương nhân trong mắt chỉ có lợi nhuận
ấy.
Sau khi mọi việc tốt đẹp tr