
hôm sau tôi đề nghị hủy hợp đồng với công ty giải trí. Trong lúc thương
lượng, Hàn Trạc Thần ngồi bên tôi không nói câu nào. Mạnh Huân thản nhiên nói:
“Tôi đồng ý hủy hợp đồng, cũng không cần em phải trả bất kỳ khoản bồi thường
phá vỡ hợp đồng nào, coi như đó là bù đắp sự tổn hại về danh dự cho em. Ngày
mai tôi sẽ mở cuộc họp báo, nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta, nói với họ ảnh là
do người ta ghép.”
Ký xong, anh ta đặt bút xuống nói với Hàn Trạc Thần: “Cô ấy từng nói với tôi là
cô ấy đã có chồng, tôi tưởng chồng cô ấy đã chết... vì tôi không tin lại có
người đàn ông nhẫn tâm ruồng bỏ một người con gái như cô ấy! Hàn tiên sinh, tôi
không hiểu giữa hai người đã có chuyện gì nhưng tôi muốn nói với anh, tôi đã
gặp nhiều kiểu phụ nữ rồi nhưng chưa có ai nói chuyện với điện thoại khi rõ
ràng biết rằng không thể gọi được: “Không để em được gặp anh, được nghe thấy giọng
nói của anh?... Chỉ cần nói với em một câu rằng anh sống vui vẻ, anh đã quên em
thì em không còn tha thiết gì nữa...”.”
Anh ta lịch sự đứng dậy, đưa tay phải ra: “Hàn tiên sinh, nếu có cơ hội nghe cô
ấy dùng mười ngón tay đẫm máu chơi đàn, nghe cô ấy vui vẻ chơi hết bản Hóa điệp... anh sẽ hiểu cô ấy yêu anh đến nhường nào!”
Hàn Trạc Thần không nói gì, chỉ đứng dậy đưa tay phải ra... còn tay trái nắm
chặt lấy tay tôi rất lâu không chịu buông lỏng.
Sau hôm đó, tuần trăng mật muộn màng của tôi chính thức bắt đầu. Tôi không thể
đi lại thì hắn dùng xe lăn đẩy tôi đi. Chúng tôi cùng đi xem các quầy hàng bán
đồ gia dụng, cùng nhau trang trí lại căn phòng của tôi.
“Thứ này thật đáng yêu, mua về bày trên tủ nhé!” Tôi nâng niu một con mèo Kitty
vô cùng đáng yêu trong tay.
“Đây là đèn bàn, em không nhìn thấy dây điện của nó à?” Hắn nói. “Nếu em thích,
có thể đặt ở đầu giường.”
“Anh không hiểu đừng nói linh tinh, đâu có bóng đèn. Chắc chắn là đồ chơi điện
tử, không chừng còn có thể hát đấy.”
“Bóng đèn ở bên trong, em không nhìn thấy thôi...”
Chúng tôi vừa tranh luận vừa lật đi lật lại món đồ trong tay, nhân viên bán
hàng không chịu nổi, bèn lên tiếng: “Xin lỗi hai vị, đây là loa vi tính, đồ
chơi và đèn ở bên kia.”
Chúng tôi cứng họng. Tôi đặt món đồ về vị trí cũ.
“Loa vi tính chúng tôi cũng cần...” Hắn nghĩ một lúc lại hỏi: “Họ không thiết
kế đầu đọc đĩa CD cùng với loa à?”
Nhân viên bán hàng không nói được gì.
Hắn cầm lấy chiếc loa vi tính đáng yêu đặt vào lòng tôi: “Vợ yêu, em nói đúng,
nó quả là biết hát!”
Chúng tôi đi hết các quầy hàng bán đồ gia dụng rồi qua quầy hàng bán đồ trẻ em.
Tôi nói thích váy của bé gái đẹp, còn hắn thích quần áo của bé trai. Chúng tôi
chọn rất lâu, nhân viên bán hàng hỏi con chúng tôi bao nhiêu tuổi.
Chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng. Hắn nói: “Mua cả hai bộ.”
Chúng tôi đi mua sắm khá lâu, có vẻ chưa mua được nhiều đồ lắm, bất giác quay
đầu lại, tôi mới phát hiện thấy tất cả vệ sĩ vận bộ đồ màu đen, trong tay ai
cũng có một đống đồ, trông thật buồn cười, nhất là cậu vệ sĩ trông rất cool
nhưng tay lại xách hai bao giấy ăn in hình những bông hoa nhỏ màu hồng. Chúng
tôi mua giấy ăn làm gì nhỉ? Tôi nghĩ rất lâu mới nhớ ra lúc đó hắn chỉ vào một
chiếc vòng đeo tay hỏi: “Kiểu vòng này thật tinh xảo, em thích không?”
Tôi trịnh trọng nói với hắn: “Trang sức là để mua cho tình nhân.”
“Vậy theo em thấy tặng gì cho vợ được đây?”
“Giấy ăn, anh nghĩ thế nào?”
“Sáng kiến!”
Hắn vừa mới định kéo tôi rời khỏi đó thì tôi nói: “Đợi đã, chiếc vòng tay này
đẹp thật đấy!”
“Anh nghe nói trang sức là để mua cho tình nhân...”
“Ai nói thế?”
“Không nhớ nữa rồi!”
Tôi giơ tay thật cao, cho đến khi hắn đeo vào tay tôi chiếc vòng bạc đính hoa
loa kèn nhện đỏ, tôi mới mãn nguyện hạ tay xuống.
Sau khi đi mua sắm xong, chúng tôi ra đến ngoài thì trời đang mưa nhỏ. Tôi vô
cùng hứng thú, suýt nữa thì chạy dưới mưa: “Mưa rồi!” Hắn cầm một chiếc ô trong
suốt, che cho tôi. Giống như ngày mưa tuyệt đẹp trong ký ức. Tôi tươi cười, đưa
bàn tay ra hứng lấy những hạt mưa rơi từ chiếc ô xuống, những giọt mưa mát lạnh.
“Thần, anh có tin công chúa Thiên nga sẽ yêu ác quỷ tàn bạo không?”
“Đương nhiên rồi, nếu là nhà biên kịch thì chắc chắn anh sẽ viết như vậy.”
“Đúng, anh đã làm được, anh đã khiến cho người phụ nữ không có khả năng yêu anh
nhất trên thế giới này toàn tâm toàn ý yêu anh.”
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay hắn vẫn ấm áp
như vậy: “Cảm ơn!”
“Nếu em muốn kết cục tốt đẹp là anh nắm chặt lấy tay em, không bao giờ buông
tay, anh có làm được không?”
“Chỉ cần em nói ra anh nhất định sẽ làm được.”
“Em yêu anh!”
“Hôm nay mưa to quá!”
Từ trước đến nay Hàn Trạc Thần luôn coi sự nghiệp là quan trọng hàng đầu nhưng
cả tháng nay, hắn cùng tôi ngao du khắp nơi, không nghĩ đến công việc nữa. Cuối
cùng, các cổ đông không chịu nổi sự “hoang dâm vô độ” của hắn, gay gắt yêu cầu
hắn quay về mở cuộc họp cổ đông.
Tôi cũng nhớ ra là đã lâu rồi tôi không đi thăm chị Thu, nghe nói chị đã làm
quản lý của quán cà phê đó. Tôi đứng dậy đi lại, nhận ra mắt cá chân không còn
đau nữa.