
ui sướng từ tận đáy lòng ấy không thể che giấu cũng không thể giả tạo.
Hắn cởi quần áo, nhảy xuống, cởi bỏ áo sơ mi của tôi.
“Kiểu lập dị ấy sao vẫn chưa thay đổi!”
“Thiên Thiên, lúc này em mới cho anh cảm giác chân thực.” Hắn ghé vào tai tôi
nói nhỏ: “Anh thích em kêu to lên không chút kiêng nể, thể hiện rõ nỗi sợ hãi
và vô vọng... Em biết không, lúc anh mới nhận nuôi em, em luôn gọi bố mẹ trong
ác mộng. Em luôn nắm chặt lấy cánh tay anh khóc: “Con sợ lắm, đừng vứt bỏ
con...”, nhưng khi tỉnh lại, em không nhắc lại một từ nào, cũng không để rơi
một giọt lệ. Mỗi khi thấy em nhìn lên trần nhà ngây dại, anh không khỏi suy
nghĩ: Cô bé bướng bỉnh như vậy rốt cuộc cần gì...”
“Cái em cần anh đều cho em rồi!” Tôi sà vào lòng hắn trong dòng nước ấm, điều
tôi cần là sự ấm cúng, an toàn và cảm giác được yêu chiều. Những thứ đó hắn đều
cho tôi cả rồi.
“Nếu em thực sự cần...”
Tôi đưa ngón tay lên môi hắn, ngăn lời hắn định nói. “Thần, bây giờ em cần tình
yêu của anh...”
An Dĩ Phong khóc lóc vài tiếng, cắt đứt lời bộc bạch của tôi: “Hai người có thể
để ý đến cảm nhận của người khác một chút được không? Những lời đường mật khiến
em rợn cả tóc gáy đây này.”
Hàn Trạc Thần ôm lấy tôi, nụ hôn lướt nhẹ trên vai tôi. “Cứ nói cho chú nghe
đấy!”
“Em biết cô bé ấy yêu anh, yêu anh hết mực rồi!” Sau đó, An Dĩ Phong lại cố
thêm vào một câu: “Thật hết thuốc chữa!!!”
Một lúc sau, An Dĩ Phong lại hỏi: “Đúng rồi, việc ra nước ngoài của anh làm đến
đâu rồi?”
“Xem ra không được, lý lịch của anh quá phức tạp, bên Australia không cho phép
sang mà cả bên này cũng không cho anh xuất cảnh. Bố dượng đã giúp anh nghĩ
nhiều cách, họ nói liên quan đến quá nhiều vụ án, đều trong thời gian điều tra,
tuyệt đối không thể xuất cảnh.”
Tôi hơi kinh ngạc: “Anh muốn ra nước ngoài?”
“Đúng vậy, anh muốn đưa em đi tìm nơi nào đó ở Australia sống cuộc đời yên ả,
xem ra không được rồi.”
An Dĩ Phong bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội lên tiếng: “Anh có thể thay đổi tên
họ. Bên Thái Lan em có mấy người bạn đáng tin cậy, có lẽ có thể giúp anh làm hộ
chiếu giả.”
“Vượt biên thì dễ, chỉ e rằng cảnh sát không chịu để yên. Hơn nữa, tài sản của
anh đâu phải nhỏ, chuyển một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn họ sẽ phát hiện
ra.”
“Đã nghĩ ra cách gì hay ho chưa?”
“Không có cách gì.” Hắn thở dài. “Xem ra, trừ phi anh chết, nếu không cảnh sát
không chịu để anh sống cuộc đời bình yên.”
“Thế nào rồi cũng có cách!”
“Thôi vậy!” Hàn Trạc Thần đưa cánh tay giữ chặt eo tôi, đôi mắt rực lửa nhìn
tôi rồi dừng lại trên môi tôi. “Thực ra có đi Australia được hay không anh
không quan tâm, có vợ yêu trong lòng, ở đâu cũng vậy thôi!”
Nước như nhẹ nhàng vuốt ve làn da, những cánh hoa hồng xoay xoay theo dòng
nước, tỏa mùi hương thơm dịu. Hắn nâng cằm tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi
cũng đáp lại, ôm vai hắn, để cơ thể đang nóng hơn cả dòng nước cọ xát với lồng
ngực nhẵn bóng của hắn.
Khi nụ hôn lên đến cao trào, hắn ngừng lại, giọng nói trầm ấm vang lên: “Phong!
Chú chưa tắm xong à?”
“Em chịu thôi! Hai người cứ từ từ mà thư giãn.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi lập tức sà vào lòng hắn, cuồng nhiệt hôn hắn. Hai
cánh tay hắn nâng tôi lên, đôi môi hắn chuyển đến ngực tôi. Toàn thân tôi như
tê đi, từ từ ngồi xuống. Cơ thể bập bềnh theo dòng nước, đâm dạt những cánh hoa
trải đầy dòng nước ấm nóng. Cũng xua đi khói mù nhiều năm trong lòng tôi.
Tối đó hắn đưa tôi về nhà, mọi thứ đều như trong ký ức của tôi, mặt sàn sáng
loáng, sofa da màu trắng sữa, cả bàn trà pha lê bày gạt tàn thuốc nhưng cảm
giác lại khác. Khi ngón tay tôi lướt qua từng món đồ, những kỷ niệm dù là nhỏ
nhất lại hiện về.
Tôi nhớ hôm sinh nhật lần thứ mười tám, hắn ngồi trên sofa mà đau lòng, nhớ cái
tát dành cho hắn, câu nói của An Dĩ Phong: “Không đau? Đau chết đi ấy chứ...”
Tôi cũng nhớ Cảnh đứng ở đây, khi anh ấy cười nói: “Mai gặp lại” thì hắn làm
nhàu cả tờ báo trong tay. Trên thế giới này, điều thảm khốc nhất là biết người
mình yêu thương lừa dối mình mà vẫn ép mình phải tin vào những lời dối trá.
Bước lên cầu thang, đứng ngoài căn phòng quen thuộc, tôi giơ tay thì bị hắn kéo
lại. “Trong đó chẳng có gì hết, đừng xem nữa.”
Tôi đẩy cửa phòng, căn phòng trống trải chỉ có một chiếc giường phủ chăn màu
tro nhạt. Ánh trăng rọi vào cửa sổ không có rèm che, chiếu lên tường đối diện,
trên đó treo một tấm ảnh kích cỡ bằng người thật. Cô dâu mặc váy cưới trắng
tinh cầm một chiếc ô trong suốt đứng trong mưa, mắt ngân ngấn nước, trông còn
thuần khiết hơn cả hoa tuyết.
“Rốt cuộc em đã làm gì thế này!” Tôi ôm mặt quỳ xuống sàn nhà, nước mắt tuôn
như mưa. “Em xin lỗi... xin lỗi!”
Tôi không thể tưởng tượng nổi mỗi sáng thức dậy trên chiếc giường này, nhìn bức
ảnh hắn sẽ đau khổ đến nhường nào. Nếu là tôi thì tôi thà chết đi...
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi. “Thiên Thiên, em có
thể vứt bỏ thù hận và quay trở về là đủ rồi...”
Căn phòng chỉ có ánh trăng, mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau.
“Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa...”
Ngày