
lời tôi. Hơi thở của tôi đã bị mùi đàn ông trên môi hắn cướp mất, vì
thiếu oxy nên toàn thân tôi tê dại.
Tình yêu sâu lắng chợt lóe như sấm sét, đầu óc tôi u mê, quay cuồng bỗng quên
mất mình định nói gì, đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Giây phút này hắn đã
chờ đợi rất lâu, hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại. Hắn bỏ qua khúc dạo đầu, mau
chóng trút bỏ quần áo của mình, quỳ gối trước người tôi, nắm lấy đầu gối tôi,
giạng chân tôi ra, rồi tiến mạnh vào.
“Á!” Trong sự len lỏi, căng đầy ấy, tôi và hắn không còn khoảng cách nào.
Cơ thể yếu đuối của tôi dưới sự chi phối và va đập của hắn nhanh chóng bắt
nhịp.
Mồ hôi chảy dọc xuống má, bám vào những sợi tóc lay động. Tôi không thể nhẫn
nhịn kiểu thô bạo đó hơn nữa, mở đôi mắt mê muội nhìn hắn vài phần ai oán, vài
phần đau buồn. “Thần, em yêu anh...”
Hắn dừng lại, lặng lẽ nhìn tôi. Đèn tường màu đỏ nhạt tỏa ra thứ ánh sáng mịt
mù, rèm cửa màu trắng phất phơ trong gió, căn phòng tràn ngập sắc xuân.
Trên tấm kính trong suốt sát mặt sàn phản chiếu hình ảnh một đôi đang quấn
quýt. Tôi cọ má mềm mại vào ngực hắn, ngón tay vuốt ve lưng hắn.
“Thần... Em thừa nhận mình là một cô gái xấu, em làm mọi việc đều là để lấy
lòng anh, tiếp cận anh, thậm chí giết anh. Tất cả sự thánh thiện đều là ngụy
tạo, là để lừa dối anh. Nhưng có một việc em không hề dối anh, người em yêu
chính là anh, kể cả anh không tin em đi nữa, em cũng...”
“Anh tin!”
“Anh tin?!” Tôi còn tưởng mình bị kích động quá mạnh mà sinh ra ảo giác, run
run xác thực lại lần nữa. “Tại sao anh tin?”
“Thực sự hận một người thì không thể ngụy tạo, mấy năm trước đây em đã không
hận anh nữa, chỉ là em không biết... Thiên Thiên, em không xấu, chỉ là hơi ngốc
nghếch.”
Đúng vậy, tôi thật ngốc nghếch, rõ ràng là tôi yêu hắn, ước mơ lớn nhất của tôi
là được ở bên hắn nhưng không bao giờ dám đối mặt.
Tôi cười, dùng ngón tay vuốt ve đôi môi mềm mại của hắn: “Anh không ngốc
nghếch, vậy tại sao bây giờ anh mới hiểu?!”
Hắn nhướng mày, nâng cằm tôi lên: “Việc này để ngày mai thảo luận tiếp.”
Đôi môi hắn sát gần môi tôi, ngậm lấy cánh môi vì hạnh phúc mà run lên của tôi.
Một nụ hôn nhẹ nhàng tràn đầy tình yêu thương như chạm vào trái tim tôi. Mọi
thứ lại bắt đầu...
Trăng rằm tròn vành vạnh rọi xuống. Tiếng nhạc văng vẳng vọng đến từ con phố
bên ngoài nhưng đã bị những hơi thở gấp gáp khỏa lấp.
Khi làn sóng dâng trào, tôi chìm đắm trong hạnh phúc và sự dịu dàng đến chết
người của hắn. Tôi ghì chặt lấy hắn, hôn hắn, tuyên bố với thế giới này: “Anh
là của em! Anh là của em!”
“Thiên Thiên...” Hắn nằm nhoài trên người tôi, tim hắn đập mạnh hơn bao giờ
hết.
“Tại sao lại quay về?”
“Em cũng không biết tại sao, chỉ muốn quay về!”
Hắn dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, ngón tay vuốt từ đuôi lông mày tôi đến khóe
mắt, khóe môi... Ánh mắt thỏa mãn và quyến luyến cùng với ngón tay chuyển dần
xuống dưới.
“Lúc nào thì đi?”
“Em...”
“Hãy nói thật với anh.”
Tôi cắn môi, nhìn hắn: “Anh muốn em nói thật? Không để anh nhìn thấy, em có khổ
đến mấy cũng nhẫn nhịn được, khi nhớ anh thà gọi dãy số không tồn tại ấy chứ
không dám quay về nhìn anh một cái, anh có biết tại sao không?”
Hắn không nói gì mà nhìn tôi.
“Bởi vì anh làm chủ mọi thứ, bất kể quyết định của anh đúng hay sai, em chỉ có
thể phục tùng, không có lựa chọn nào khác. Anh hỏi em lúc nào đi, nếu em nói là
bây giờ thì anh có để em đi không?”
“Không!” Hắn vội ôm chặt lấy tôi, cơ bắp căng lên như muốn nói hắn không nỡ.
Còn tôi, chẳng lẽ nỡ đi sao!
“Thần, anh có khả năng làm chủ mọi thứ trong em, sao còn phải hỏi?”
“Là vì anh không muốn cưỡng ép em, nếu em thật lòng muốn đi, anh sẽ không...”
Tôi thở dài, quyến luyến không rời, hôn lên má hắn. “Lúc em cảm thấy mình không
còn gì cả thì giáo sư của em nói với em rằng em còn có âm nhạc. Hai năm ông ấy
dồn hết tâm sức bồi dưỡng em. Em không thể phụ lòng ông ấy, tháng tới có một
cuộc thi, em...”
“Em từng gọi vào di động của anh?”
Tôi bị câu hỏi bất ngờ của hắn làm cho choáng váng, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng,
rất nhiều lần.”
“Để nói gì?”
“Nói với anh về cuộc sống của em, để anh biết em sống tốt, không cần phải lo
lắng cho em.”
“À...” Ngón tay hắn vuốt lưng tôi, nụ cười rạng rỡ đầy ẩn ý nở trên môi hắn.
“Thiên Thiên... anh cũng dồn hết tâm sức nuôi em lớn, phải chăng em nên báo đáp
anh trước.”
“Báo đáp?” Cơ thể tôi vừa hạ nhiệt lại bị ám thị của hắn nhen nhóm lửa tình. Cơ
thể áp gần hắn, khát khao chờ đợi. Tôi vùi mặt vào vai hắn, ngượng ngùng gật
đầu.
“Ý của anh là anh sẽ không để em rời xa anh, có chết cũng không chịu.”
Tôi chờ đợi câu nói này của hắn.
Tôi nở nụ cười ngọt ngào, cố ý hỏi: “Nếu em nhớ không nhầm thì vừa nãy anh mới
nói rằng anh không muốn cưỡng ép em.”
Hắn cười bóp nhẹ mặt tôi: “Nói chuyện với anh không cần vòng vo, em muốn anh
làm gì thì cứ nói thẳng ra.”
“Anh có thể cùng em tới tham dự cuộc thi không?!”
“Vé đắt không?”
“Đắt đấy! Nhưng em có thể tặng anh một vé.”
“Vậy còn có thể cân nhắc.”
“Thật ư?! Đừng lừa em đấy!”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Tôi sung sướng