
óm lấy tay vệ sĩ mà tôi chưa từng gặp, đằng đằng sát khí: “Cậu ăn
lương để làm gì?!”
“Người của khách sạn đến đưa cơm, nói là ngài cần, tôi tưởng...” Tay vệ sĩ đó
lướt nhìn thấy tôi qua cánh cửa để mở một nửa, nhìn thấy áo tôi xộc xệch hơi
tựa trên sofa, lập tức nhận ra mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, sợ hãi
đến mức tái mặt, cứng họng không nói nên lời.
Haizz! Hai năm không gặp, những tưởng tính khí của hắn đã khá hơn, xem ra còn
nóng nảy hơn trước.
“Thần, em đói rồi!” Tôi dịu dàng gọi hắn.
Hắn quay đầu nhìn tôi, ngọn lửa trong mắt chuyển thành sự hiền từ và mãn
nguyện. Hắn thả tay ra, nhìn người phục vụ đang đứng đờ ra: “Mang đồ ăn vào
trong đi!”
Người phục vụ sợ đến mức không dám ngẩng đầu, đưa đồ vào rồi chạy thục mạng ra
thang máy.
“Nếu còn có người làm phiền thì ta sẽ cho cậu bay qua cửa sổ xuống dưới lầu
luôn”, Hàn Trạc Thần lạnh lùng nói.
“Rõ!”
Trong lúc thở một hơi dài, cậu ta lướt nhìn tôi một lần nữa với vẻ khó tin, cứ
như thể đang nhìn thấy một cảnh tượng không thể hiểu nổi.
Hắn đóng cửa lại, khóa cửa, lấy món bánh ngọt kiểu Tây Âu mang đến trước mặt
tôi.
Tôi vốn không đói, khi nhìn thấy đồ ăn mới chợt nhớ ra từ sáng tới giờ vẫn chưa
ăn gì, bèn chỉnh sửa lại quần bò và áo sơ mi xộc xệch, đang định đưa tay với
lấy một miếng thì hắn đã đưa miếng bánh đến trước miệng tôi. Tôi mở miệng, ăn
cả miếng bánh nhỏ.
Tính cách nhẹ nhàng này không hợp với hắn cho lắm nhưng hắn lại làm như lẽ
đương nhiên. Có lẽ cả đời hắn cũng không sửa nổi thói quen, tự nhiên coi tôi
như một cô bé tận tâm chăm sóc, còn tôi cả đời cũng không sửa nổi thói quen coi
đó là lẽ đương nhiên, cứ tận hưởng sự chăm sóc của hắn.
Ăn hết bánh trong miệng, tôi tò mò hỏi: “Sao vệ sĩ của anh lại kinh ngạc đến
vậy?”
“Có lẽ chưa từng thấy anh qua đêm với phụ nữ.”
“Thế à?” Vài giây sau tôi mới kịp phản ứng lại. “Cái gì? Chưa từng thấy anh qua
đêm với phụ nữ?”
Lúc mới đăng ký kết hôn, trừ phi có việc, nếu không tối nào hắn cũng như chưa
được thỏa mãn mà hôn hít tôi, nên thời gian tôi phải rời xa hắn, cứ nằm trên
giường lại thấy trống trải, có cảm giác máu không thể lưu thông. May mà lúc đó
hắn không nằm bên tôi, nếu không tôi rất muốn chặt chém hắn cả trăm nhát.
“Cho nên để bù đắp cho anh...” Hắn lại lấy một miếng bánh bón cho tôi. em phải
ăn nhiều hơn mới được...”
Hai câu đó có liên quan đến nhau không?
Nếu có thì đúng là tôi phải ăn nhiều hơn.
Tôi vừa định lấy một miếng cho hắn thì điện thoại đổ chuông.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là giật đứt dây điện thoại vì người biết số điện thoại
phòng tôi đếm trên đầu ngón tay.
Lucia là cô gái thông minh, chắc chắn cô ấy sẽ không gọi. Hàn Trạc Thần thì
đang ở bên cạnh tôi, còn người khác... Hàn Trạc Thần nghe thấy giọng của anh ta
thì rất có thể sẽ giết tôi mất.
Thấy tôi không định nghe máy, hắn đứng dậy tiến về phía đặt điện thoại. Tôi
quên cả đớn đau, vội vàng đến trước hắn, mau chóng nghe điện thoại.
Tôi thầm mong là người của khách sạn gọi đến hoặc có người gọi nhầm nhưng phía
đầu dây bên kia lại là giọng nam nhẹ nhàng.
“Xin hỏi, Hàn Thiên Vu có ở đó không?”
“Tôi đây.” Cách xưng hô cứng nhắc được thốt ra khỏi miệng tôi.
“Hôm nay thu âm thế nào?”
“Thu xong rồi!” Tôi lén nhìn Hàn Trạc Thần một cái, hắn đứng cạnh đó nhìn tôi,
khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
“Vậy khi nào em trở về? Mua vé máy bay chưa?”
Câu hỏi này thật chẳng đúng lúc. Nếu anh ấy không nói thì tôi đã quên sạch. Tôi
chột dạ nắm chặt lấy chiếc áo choàng khoác trên người, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Vẫn chưa quyết định, mấy ngày nữa hẵng hay.”
“Hôm qua tình cờ gặp giáo sư của em, ông ấy nói có một cuộc thi rất muốn em
tham gia.”
“Em biết rồi, hôm nay em đã gọi điện cho ông ấy”, tôi cố nói nhỏ, ống nghe cầm
trong tay nhớp mồ hôi.
Giữa tôi và Hàn Trạc Thần, Cảnh luôn là một nút thắt không bao giờ cởi được.
Chỉ cần chuyện gì liên quan đến Cảnh thì sự hiểu nhầm không bao giờ giải thích
được cho rõ.
“Gần đây anh gọi điện thường không gặp được em, có phải em rất bận không? Cẩn
thận...”
Anh vẫn chưa nói hết, tôi bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh ghê gớm ập đến,
đợi tôi kịp phản ứng thì điện thoại trong tay đã bị Hàn Trạc Thần giật lấy rồi.
Hắn cầm lấy điện thoại, đưa lên tai nghe. Hắn liền giật đứt dây điện thoại, vứt
ống nghe sang một bên.
“Thực ra chúng em chẳng có gì.”
Haizz! Lại là lời nói sáo rỗng.
Hắn bước đến bên tôi, cởi phăng chiếc áo choàng trên người tôi, bế bổng tôi
lên. Hắn đi thẳng đến phòng ngủ, vứt tôi lên giường. Tôi vẫn choáng váng thì
hắn đã đè lên người tôi, còn thô lỗ hơn lúc nãy mà xé bỏ áo, tụt hẳn quần tôi
vứt xuống sàn nhà. Tôi lại thấy đau ở mắt cá chân nhưng đành cắn răng chịu
đựng, không dám kêu tiếng nào.
Trong lòng oan ức nghĩ: Anh Cảnh ơi là anh Cảnh, có phải kiếp trước em đã nợ
anh không?
“Anh nghe em nói đã...”
Tôi đanh định thử nói chuyện với hắn một lần, nhưng hắn ngang ngược ép lên
người tôi, bàn tay to lớn khóa chặt cánh tay tôi.
“Thần...” Tôi thở ra một hơi, định giải thích thì đôi môi nóng bỏng của hắn đã
nuốt mất