
u, khi cảm xúc dâng trào thì hắn
thả tôi ra. Hắn nở nụ cười mỉa mai: “Nghệ thuật hôn của con hình như không hề
tiến bộ, rảnh rỗi thì để bố dạy cho con nhé!”
Đầu óc u mị của tôi không thể nào hiểu nổi hắn có ý gì, càng không thể hiểu tại
sao hắn lại dùng từ “bố” chói tai đến vậy.
Nụ cười của hắn... khiến tôi nhớ đến ánh mắt hắn lúc nhìn tôi từ phía sau, tôi
vội vã quay người. Mạnh Huân đứng sau lưng tôi, xem ra anh ta đã đứng đó khá
lâu, đến mức sự kinh ngạc và phẫn nộ cũng đã tan biến, chỉ còn lại cái xác
không hồn đứng như trời trồng ở hành lang.
Đây rõ ràng là để báo thù.
Khi tôi quay đầu nhìn lại Hàn Trạc Thần, hắn càng có vẻ cười nhạo. Trên thế
giới này sao lại có loại người như vậy... Người khác dùng dao đâm hắn một nhát,
hắn nhất định phải đâm hai nhát để trả thù.
Mạnh Huân để cho hắn nhìn thấy một nụ hôn ngắn ngủi hoặc vốn chẳng nhìn thấy
gì, còn hắn phải thêm vào những cái ôm ấp, vuốt ve đầy gợi tình. Hắn muốn để
Mạnh Huân biết rằng: Con bé ngốc nghếch Hàn Thiên Vu đã bị hắn vứt bỏ không
thương tiếc nhưng vẫn đắm đuối yêu hắn!
Đến bây giờ tôi vẫn thật ngốc nghếch, chỉ làm được một chuyện thông minh là
phớt lờ Mạnh Huân đứng đằng sau mà đi lướt qua. Mạnh Huân như chết đứng, không
hề nhúc nhích. Tôi đoán tôi cự tuyệt anh ta rất nhiều lần nhưng lần này là hiệu
quả nhất.
Tôi ngồi lên xe, không nói lời nào.
“Em không nên trở về.” Hắn cúi đầu, giọng chùng xuống. “Muốn ly hôn với anh thì
chỉ cần ủy quyền cho luật sư nói chuyện.”
“Đúng là em không nên trở về.”
Nếu không trở về, tôi còn có thể tự dối lòng rằng hắn vẫn còn yêu tôi.
Hắn không nói gì nữa, đút tay vào túi áo, lấy ra một hộp nhựa khá trong vẫn còn
lớp bụi, không hề có ký hiệu gì, tôi thoáng thấy thứ gì đó như thạch cao màu đỏ
nhạt. Tôi đang hiếu kỳ nhìn thì hắn ngồi nhích xa ra một chút, cúi người nhấc
chân tôi đặt lên ghế ngồi, cẩn thận cởi tất cho tôi, xắn quần bò lên.
Tôi cắn chặt môi, mắt ươn ướt.
“Sao thế?” Hắn hỏi. “Đau lắm ư?”
Tôi quay mặt đi không dám nhìn hắn nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng
bàn tay hắn, mắt cá chân vốn rất đau đã được cái vuốt ve của hắn làm ấm lên,
nóng lên rồi tê dại...
Cuối cùng nước mắt tôi cũng trào ra.
Hắn lấy tay áo giúp tôi lau nước mắt. “Lát nữa làm xong thủ tục ly hôn, anh sẽ
đưa em đến chỗ thầy thuốc đông y gia truyền khám, ông ấy rất giỏi điều trị
những vết thương như thế này.”
“Tại sao vẫn đối tốt với em như vậy?” Có đôi điều tôi vẫn muốn hỏi cho dù hỏi
xong sẽ càng thất vọng. “Tại sao lại sắp đặt Lucia ở bên cạnh em? Tại sao chúng
ta đã đến nước này mà anh vẫn...”
Hắn không hề ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đừng có biết rồi mà vẫn
hỏi.”
Tôi vẫn còn kinh ngạc, bỗng nghĩ tới cuộc gọi lúc sáng sớm. Tối qua hắn đứng
đợi ở ngoài khách sạn, cài nhầm cúc áo... lại còn cả cầu thang máy tuyệt đẹp lộ
phía mặt ngoài khách sạn Triển Hạo.
Đó chính là cách hắn muốn nói với tôi: Dù chúng ta đã có một hồi ức bi thương
nhưng vẫn còn sự nhớ nhung. Hắn vẫn nghĩ tới tôi, đợi tôi, đợi tôi bước chân
vào chiếc thang máy hắn dành riêng cho tôi, đợi tôi về bên hắn...
Hắn không phải là người thích luôn miệng nói: “Anh yêu em, anh không thể thiếu
em” để níu kéo người hắn yêu, hắn thể hiện bằng hành động.
Tôi đã quay trở lại, không chỉ dừng bước tại cầu thang mà còn quấn quýt với hắn
hồi lâu rồi đề nghị ly hôn, càng tàn nhẫn hơn, tôi đã để hắn nhìn thấy tôi công
khai hôn người đàn ông khác trong thang máy. Ngoài thang máy, hắn nắm tay tôi
lúc chặt lúc lỏng như muốn nói với tôi rằng hắn yêu tôi nên hắn tôn trọng quyền
quyết định của tôi. Suýt chút nữa thì tôi ôm lấy hắn, nói với hắn: Chỉ cần anh
còn yêu em thì chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.
Có lẽ lần này sẽ có một kết cục tốt đẹp, ít nhất không khó sống như hai lần
trước. Nhưng chúng tôi để tuột mất tình yêu hai lần, kể cả bây giờ tôi có vì
quên thù hận mà trở về với hắn, tôi cũng không dám chắc rằng sau mười năm, hai
mươi năm tôi có vì một kích động đặc biệt nào đó mà chĩa súng vào ngực hắn hay
không. Tôi càng không thể tin chắc rằng vì một hiểu nhầm nào đó mà hắn nghi ngờ
mục đích tôi ở bên hắn. Mối thù của tôi và tính đa nghi của hắn đã khiến cho
tình yêu của chúng tôi đầy rẫy những mâu thuẫn và nghi ngờ, có thử bao nhiêu
lần cũng đều là một kết cục bi thảm. Trong lúc bầu không khí trong xe im lặng,
dường như lái xe cố ý mở nhạc, giúp chúng tôi lấy lại tinh thần.
Vì CD đã mở nhiều nên âm thanh không còn rõ nữa, chốc chốc lại phát ra tiếng
kẹt đĩa chói tai. Những tiếng kẹt đĩa ấy cứ như cứa vào trái tim tôi, cứa vào
những vết thương đã lành. Tôi len lén xoa vùng ngực, ngó nhìn khuôn mặt hắn,
lông mày hắn hơi chau lại. Nghe được một lúc thì tôi không chịu nổi nữa, không
biết hắn đã nghe bao nhiêu lần đĩa CD này.
Nếu tôi biết rằng việc tôi để lại đĩa CD như một con dao sắc nhọn, mỗi ngày đều
cứa vào vết thương sắp lành của hắn thì chắc chắn tôi đã không làm như vậy.
Tôi nhìn hắn, một lần nữa bị hắn mê hoặc. Nếu vết thương có thể chữa trị thì
tình yêu liệu có thể để chúng tôi chạm tới nha