Old school Swatch Watches
Ngu Cơ Lừa Chồng

Ngu Cơ Lừa Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322152

Bình chọn: 8.00/10/215 lượt.

hỏi, chỉ còn lại tổng quản phu nhân và Hạ Liên ở trong phòng chở lệnh.

Mà phía ngoài, Tiết Ánh Tuyết vừa bị đuổi đi vẫn ngồi ngoài hành lang không bỏ đi nàng hiện giờ cũng không biết nên làm sao.

Bên cạnh có người đi đến, nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy huynh trưởng, hốc mắt bỗng nhiên ướt.

"Ta không phải. . . . . . Cố ý, ta thật sự không phải cố ý . . . . . ." Đưa tay níu lấy vạt áo ca ca , nghe thấy tiếng rên rỉ của Cơ Nhi cô nương

tiếng rên khổ sở đau đớn, nàng cảm thấy rất sợ hãi."Ta không muốn hại

nàng bị thương, ta thật sự . . . . . . Không muốn. . . . . ."

"Ta biết mà." Tiết Từ Phong thở dài, ngồi xuống cạnh nàng.

"Làm sao giờ? Ca, nàng. . . . . . Nàng có thể chết không?"

"Không đâu, đại phu nói đại ca xử lý rất tốt, lại cách mấy lớp xiêm áo, mặc dù rất nghiêm trọng, có thể sẽ lưu lại sẹo, nhưng sẽ khỏi hẳn." Hắn nhỏ

giọng an ủi.

"Thật tốt quá. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết che mặt, khóc thút thít."Thật sự là quá tốt. . . . . ."

Vỗ về nàng, Tiết Từ Phong không biết nên nói gì. Nàng gây họa quá lớn rồi, Đại ca không biết sẽ xử lý như thế nào.

Sau lưng cửa phòng khẽo kẹt mở ra, Hạ Liên đứng ở đó.

"Tiết cô nương, tiểu thư muốn gặp ngươi." Hạ Liên lạnh lùng nói, hốc mắt sưng đỏ, trong mắt tràn đầy oán trách với nàng.

Tiết Ánh Tuyết kinh ngạc, hoảng sợ nhìn về huynh trưởng.

"Vào đi, Cơ Nhi cô nương là một cô nương dịu dàng thiện lương, nàng phải nói chuyện với ngươi, bằng không đại ca sẽ đánh chết ngươi." Tiết Từ Phong

phân tích nói.

Nàng hơi mím môi, thiếu chút nữa lại khóc nữa bật khóc ra.

"Ta vào đó, nếu như chết ở bên trong, ngươi phải giúp ta nhặt xác đó!"

"Chớ nói nhảm, mau vào đi, ta ở đây chờ."

Tiết Ánh Tuyết khụt khịt cái mũi, đứng lên đi vào phòng.

Chỉ thấy Hành ca ca ngồi ở mép giường, nắm tay Cơ Nhi cô nương, nghe thấy

tiếng nàng bước vào, nhưng ngay cả ngẩng đầu lên cũng không ngẩng, không thèm nhìn nàng một cái, khiến nàng cảm thấy đau xót.

"Tiết cô

nương." Đàm Ngu Cơ nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói có chút suy yếu, sắc mặt trắng bệch mồ hôi vã trên trán, tất cả đều thể hiện nàng đang cố

gắng chịu dựng đau đớn."Đến đây!"

"Ta. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết giờ phút này cảm thấy hai chân giống đá nặng ngàn cân, một bước cũng không thể nhấc nổi.

Đàm Ngu Cơ thấy thế, nhu hòa nhìn sang Hỏa Ngọc Hành.

"Ngọc hành, có thể để cho ta cùng Tiết cô nương nói chuyện riêng một lát?" Nàng dịu dàng nói.

"Đừng mơ!" Hắn tràn ngập lửa giận không chỗ phát.

"Ngọc Hành. . . . . ." Khẽ thở dài.

"Đừng nói nữa! Ta không thể nào rời đi, để cho nàng cùng nàng ta ở riêng với

nhau, nếu không phải là nàng kiên trì muốn gặp nàng ta, ta sẽ không để

nàng ta vào!" Hỏa Ngọc Hành tức giận nói: "Nàng muốn nói gì, cứ nói,

không nói ta sẽ quăng ngay nàng ta ra ngoài!"

"Được rồi." Đàm Ngu Cơ bất đắc dĩ, biết kiên trì của hắn."Tiết cô nương, ta chỉ là muốn nói cho cô biết, chuyện này không phải lỗi của cô, đây là một ngoài ý muốn, sẽ không có ai trách tội cô, cô không phải lo lắng."

Tiết Ánh

Tuyết kinh ngạc nhìn nàng ta, sắc mặt Ngu Cơ trắng bệch, nhưng vẫn cố

mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng, mặc dù này nhìn rõ vết sẹo trên

mặt không có che giấu, nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy nàng ta thật đẹp?

"Tiết cô nương, ngươi đừng khóc, ta thật sự không trách ngươi. . . . . ."

Nhìn thấy nàng nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứ dây rơi xuống, Đàm Ngu Cơ có chút luống cuống.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng

không khỏi khóc sụt sùi."Phải. . . . . . Thật xin lỗi, ta thật sự . . . . . . Không phải cố ý, ta không biết. . . . . . Ngươi cầm bình trà, ta

không có. . . . . . Nhìn thấy. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

"Ta hiểu mà, cho nên ta mới nói là ngoài ý muốn." Đàm Ngu Cơ dịu dàng tiếp lời.

"Nhưng. . . . . . Thương thế của ngươi. . . . . . rất nghiêm trọng, đều là. . . . . . Ta làm hại, hành ca ca. . . . . . Vĩnh viễn sẽ không. . . . . .

Tha thứ ta. . . . . ." Tiết Ánh Tuyết rốt cuộc che mặt, gào khóc.

"Ngọc hành. . . . . ." Đàm Ngu Cơ đưa tay lắc lắc hắn.

"Hừ!" Hỏa Ngọc Hành tức giận hừ, "Nàng có biết hay không thương thế của của nàng rất nghiêm trọng?"

"Thế nhưng thật sự là ngoài ý muốn, nhìn nàng như vậy, thiếp sẽ không cách

nào an tâm nghỉ ngơi dưỡng thương ." Đàm Ngu Cơ nhỏ giọng nói.

"Nàng đang uy hiếp ta!" Hắn trợn mắt, không dám tin.

"Không phải vậy, Ngọc Hành, ta. . . . . ."

"Nàng ta cần gì để ý đến?" Hỏa ngọc hành giận đến cắt đứt nàng."Nàng vừa tỉnh lại không những không nghỉ ngơi tốt còn lãng phí sức để ý đến nàng ta,

nàng rõ ràng đau đến không chịu nổi, còn cố nhịn mà an ủi nàng ta, chỉ

vì để nàng ấy thấy thoải mái mà lấy bản thân mình ra uy hiếp ta?"

Hắn quả thật giận dữ, chỉ cần nhớ lại cái cảm giác tâm can như vỡ vụn cũng

khiến hắn cảm thấy ớn lạnh cả đời này hắn không muốn trải qua cái cảm

giác đó một lần nữa mà nay nàng lại vì nữ nhân hại mình lấy bản thân ra

uy hiếp hắn? Việc này muốn hắn đón nhận thế nào đây? sao hắn có thể

không tưc giận !

"Không phải như thế." Đàm Ngu Cơ than nhẹ, dịu dàng khẩn cầu."Làm ơn, Ngọc Hành. . . . . ."

Hắn tức giận trợn trừ