
đừng thấy được kính nể mà lên mặt”
“Vậy cũng được”
Lương Hạ hài lòng cúp điện thoại, Quý Trạch Tuấn thuộc loại ngượng ngùng,
phải cứng rắn mới được. Đầu bên kia, Quý Trạch Tuấn lại vui vẻ, anh rất
thích sự thay đổi thất thường của Lương Hạ, có thể tưởng tượng nét mặt
cô nhất định thay đổi theo ngữ điệu.
Dù sao cũng là mời bạn thân
nhất một bữa cơm, Lương Hạ chọn một nhà hàng tương đối, giá tiền vừa
phải, chờ Chu Hàn và Quý Trạch Tuấn đến, bọn họ một người muốn đến tiệm
bánh mì, một kẻ lại thích nơi xa hoa.
Sự thật chứng minh, Quý Trạch Tuấn rất không nể mặt Lương Hạ, Chu Hàn đến được mười phút rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
“Không phải giáo sư Quý không tới chứ?” Chú Hàn chống cằm, nói chuyện như hết
hơi, bình thường lúc này đã nhét đầy bụng bánh mì rồi.
“Anh ấy không dám đâu” Lương Hạ gọi nhân viên phục vụ đến chỉ vài món, sau đó cũng chống cằm chờ.
“Cậu nói cứ như là bà chủ ấy” Chu Hàn bắt đầu tưởng tượng Quý Trạch Tuấn mặc bộ đồ hầu gái thần phục trước mặt Lương Hạ, chờ tỉnh hồn lại thì Quý
Trạch Tuấn đã xuất hiện.
“Ngại quá, hôm nay các bạn sinh viên hỏi nhiều vấn đề, không thể phân thân được” Quý Trạch Tuấn rất khách khí
xin lỗi, thấy Lương Hạ bấu vào người, anh lại muốn giả bộ đứng đắn rồi.
“Không sao, dù sao món ăn cũng chưa lên” Chu Hàn vẫn tương đối nhát gan, dù sao cũng là thầy giáo, vẫn có chút áp lực vô hình.
Quý Trạch Tuấn hơi gật đầu, sau đó nói thầm bên tai Lương Hạ: “Sau đó anh
nói vợ thầy đang đợi thầy ăn cơm, những sinh viên kia liền chủ động
nhường”
Lương Hạ không nghĩ Quý Trạch Tuấn lại thì thầm bên tai
mình như vậy, nhất thời đỏ tai, khí huyết dâng lên, phải uống một hớp
trà chanh để kìm nén kinh ngạc.
“Giáo sư Quý yêu Hạ Hạ quá” Chu
Hàn lần này không nghi ngờ chút nào làm kỳ đà cản mũi, nhìn bạn thân
thân mật với chồng như vậy, thật khó quen.
“Cần phải vậy” Quý Trạch Tuấn quay lại vô cùng lạnh nhạt,Lương Hạ thiếu chút nữa thì phun ra nước.
Chu Hàn đá Lương Hạ một cái dưới gầm bàn, không ngờ Quý Trạch Tuấn lại kêu
lên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn,không ngờ Quý Trạch Tuấn mặt mũi
lạnh lùng dè dặt, chân lại quấn lấy chân Lương Hạ.
“Hắc hắc he he” Chu Hàn giả vờ ngây ngốc cười “Giáo sư Quý, thầy không sao chứ?”
“Không sao” Quý Trạch Tuấn không thể đưa tay xoa bắp chân,cú đá của Chu Hàn
tật mạnh, nếu đá trúng Lương Hạ, chắc sẽ nghe cô hét lên như bị ám sát
rồi, thật thiệt thòi.
“À, Giáo sư Quý, nếu trước đây có đắc tội
gì với thầy, mong thầy thông cảm ạ” Chu Hàn luôn nhìn vấn đề rất xa, mấy tuần nữa là đến kỳ thi, không thể không ôm chân (nịnh nọt)Quý Trạch
Tuấn.
“Ừ, bao gồm cả em nữa” Lương Hạ vừa gặm chim bồ câu vừa gật đầu như băm tỏi.
“Luật kinh tế không khó, mấu chốt là các em có hiểu ý nó không, không cần
phải học thuộc” Quý Trạch Tuấn không hề quanh co lòng vòng, đâm mù mắt
hai người kia.
“Hắc hắc he he” Chu Hàn không thể làm gì khác đành gượng cườ xấu hổ, tên Quý Trạch Tuấn này sao lại ra vẻ lạnh lùng như
thế, lúc lên lớp lại rất hiền từ.
Thấy không khí có vẻ lúng túng, Lương Hạ đằng hắng một cái “Vừa rồi em đứng chờ đèn đỏ, có một đôi tình nhân bên cạnhđang uống café, sau đó cô gái nói “em thích uống café ở
đầu đường, người đến người đi, cảm thấy như công chúa được sủng ái”,
tiếp đó người con trai nói “A, em vốn chính là cô gái khiến người ta cho 3000 sủng ái”, trong nháy mắt em lệ rơi đầy mặt” (Đây là chuyện cười ạ. Có ai có muối đổ hộ mình 1kg vào đây!!)
Chu Hàn tối mặt nhìn Lương Hạ đang hớn hở, trên đầu bay đầy quạ đen.
“Ăn đi” Quý Trạch Tuấn mặt không biến đổi gắp một đồ ăn trẻ con thả vào bát Lương Hạ.
Thật không nể tình, trong lòng Lương Hạ hung hăng khinh bỉ hai người kia, rõ ràng rất buồn cười.
“Đấy chẳng phải là giáo sư Quý và vợ thầy ấy à?” Lúc này bàn nữ sinh bên
cạnh đang xì xào bàn tán bị Lương Hạ nghe thấy,ngay sau đó rất nhiều ánh mắt xa lạ cũng nhìn họ.
Nhà ăn cạnh trường học không có khả năng không có sinh viên đến ăn, Lương Hạ dùng ánh mắt ý bảo Quý Trạch Tuấn
và Chu Hàn ăn nhanh lên. Đáng tiếc bây giờ tin tức được truyền đi nhanh
chóng, chỉ một tin tức ngắn gọn, qua tai hết người này đến người khác,
càng ngày lại càng có nhiều người nhìn họ, thậm chí có học sinh nghe tin xong lập tức chạy tới nhà hàng chỉ để nhìn mặt Giáo sư Quý và phu nhân.
“Nhân gian giờ nhiều thị phi quá” Chu Hàn chùi miệng nhìn quanh bốn phía một lượt “Chúng ta nên rút lui thôi”
Lương Hạ gật đầu một cái, vừa chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tính tiền, Quý
Trạch Tuấn đã xua xua tay ý bảo từ lúc đến anh đã trả rồi, bây giờ chỉ
cần đi thôi, Chu Hàn không thể không thầm khen giáo sư Quý thật biết
nhìn xa trông rộng (Không hiểu anh trả kiểu gì a…)
………….
Sau đó mấy ngày, Lương Hạ lần đầu tiên trải qua cuộc sống đang đi ở đường
lại có vài cô khóa dưới tìm mình chụp ảnh chung, nghĩ thế nào cũng thấy
thật khoa trương, nhưng thật sựl à thế. Quý Trạch Tuấn càng không phải
nói, mỗi giờ của anh đều chật cứng người.
Lúc đầu hai người còn
có khúc mắc, trừ buổi tối cùng về nhà ăn cơm, ở trường có gặp nhau cũng
không nói lời nào,