Polly po-cket
Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322401

Bình chọn: 8.00/10/240 lượt.

dưới thân ấm nóng mềm mại, nhất thời tò mò, nhịn không được sờ soạng một cái.

“Cô…… cô nương mau đứng lên……”

Một giọng nam suy yếu bên tai, Bùi Quang Quang nghe mà rùng mình trong lòng, hai mắt mở ra một kẽ hở, sau đó…… nàng khiếp sợ trừng lớn con mắt.

Nàng nhìn thấy hai lỗ mũi chảy máu của Tiền Khiêm Ích.

_____________________________________________

(1) Tiêu sư: Người áp tải.

Lại nói Tiền Khiêm Ích làm một miếng đệm thịt, lại để cho Bùi Quang Quang đụng ra hai dòng máu mũi, chỉ cảm thấy chật vật vô cùng, đừng nói là nhã nhặn, ngay cả tính mạng cũng thiếu chút nữa bị mất hết!

Đang lúc hắn muốn đưa tay đẩy người trên thân ra, không ngờ lại bị tay mềm núc ních của nàng sờ soạng bộ ngực một cái, nhất thời cảm thấy máu mũi chảy tràn càng thêm mãnh liệt, không thể không rên rỉ ra tiếng. “Cô…… cô nương mau đứng lên……”

Lúc này Bùi Quang Quang vô cùng kinh sợ, ngẩng đầu chỉ thấy mặt Tiền Khiêm Ích đầy máu giãy giụa muốn đứng lên. Nàng ngây ngốc cưỡi ở trên người hắn không dám động dù chỉ một cử động nhỏ, Tiền Khiêm Ích lúc này mới nhịn không được thấp giọng nói: “Vị cô nương này, nàng ngồi ở trên bụng ta rồi……”

Nghe được câu này, cả người Bùi Quang Quang run lên một chút, sau đó nước mắt liền tí tách chảy xuống. Nàng xoa xoa đầu ngón tay yên lặng nghĩ, may mắn không bị nàng nện ngốc, nếu không hai mẹ con nàng phải nuôi hắn cả đời, nuôi làm sao được a!

Tiền Khiêm Ích thấy cô nương trên người mình chỉ lau nước mắt, lại không có một chút động tác nào khác, không khỏi cũng có chút nóng nảy. Lúc này cũng chẳng còn sức quan tâm đến nhã nhặn, trực tiếp xé tay áo của mình ngăn chặn lỗ mũi, cái tay rảnh rỗi còn lại không khỏi vỗ mặt đất nói: “Cô nương, nếu hiện giờ để cho người ta nhìn đến bộ dáng này của hai ta, đến lúc đó không chỉ thanh danh của tại hạ, mà ngay cả danh tiết của cô nương cũng bị hủy hoại trong chốc lát!”

Bùi Quang Quang giống như là mới hồi thần lại, mở to hai mắt nhìn hắn, sau đó nhấc chân lên, xuống khỏi người hắn, yên lặng ngồi ở mặt đất bên cạnh.

Tiền Khiêm Ích rên rỉ muốn đứng lên, Bùi Quang Quang nhìn hắn một cái, thật sự cảm thấy có lỗi với hắn, liền muốn đỡ một tay qua, nào biết góc áo hai người vừa mới chạm nhau, một tiếng thét giận dữ đã vút cao lên không: “Thư sinh thối, ngươi đã làm gì con gái ta rồi?!”

Tiền Khiêm Ích cả kinh lại ngã xuống mặt đất, quay mặt hướng về nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân vai to eo tròn đang tức giận ngút trời chạy tới, lúc sắp đến trước mặt bọn họ, lại nhìn chung quanh một hồi, từ giữa một đống nan trúc vải bạt bên đường rút ra một cái cán chổi, cầm trong tay quơ quơ, lúc này mới chậm rãi tới gần.

“Ôi mẹ ơi, mẹ lầm rồi, lầm rồi!” Bùi Quang Quang nhìn thấy tư thế của mẫu thân mình, vội vàng đứng lên che ở trước mặt Tiền Khiêm Ích, “Không phải hắn đã làm gì con đâu, mà là con đã làm gì hắn……”

Bùi Tú Mẫn trợn tròn đôi mắt như hột quả hạnh, không khỏi hút lại một hơi khí lạnh. Bùi Quang Quang liền ho hai tiếng nói: “Mẹ, mẹ đã quên con mới té ngã từ trên tường xuống sao? Đúng lúc nện ở trên người hắn.”

Nàng nói xong, liền chỉ chỉ trên mặt đất. Lúc này, Tiền Khiêm Ích đã ngồi dựa vào chân tường, hắn thật sự không còn khí lực để đứng lên, liền dựa tường giương mắt nói: “Đại thẩm, tại hạ đối với lệnh ái xác thực không có lòng bất chính.”

Bùi Tú Mẫn hừ một tiếng, lại khua cây chổi mấy cái cảnh cáo hắn, sau đó mới nói với con gái mình: “Con không sao chứ?”

Bùi Quang Quang liếc nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, cảm thấy rất khó xử, nói: “Mẹ, con không có việc gì.”

Nàng cố ý nhấn mạnh chữ “con”, hai mắt lại liếc về phía Tiền Khiêm Ích bên kia. Bùi Tú Mẫn lại giống như không nhìn thấy, kéo tay nàng nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong, lôi nàng muốn đi vào trong nhà.

Bùi Quang Quang giữ chặt bà, thấy bà kinh ngạc quay đầu, nhăn mặt nói: “Mẹ, còn có một người kia nữa mà……”

Bùi Tú Mẫn nhìn thoáng qua Tiền Khiêm Ích, lúc này hắn đã vịn tường đứng lên rồi, vì thế bà nghiêm mặt nói: “Một thư sinh thối, quản hắn làm cái gì?”

Bà nói xong, cũng không quay đầu lại kéo Bùi Quang Quang đi về.

Bùi Quang Quang không lay chuyển được bà, đành phải quay đầu lại nhìn nhiều lần, cho đến khi vào cửa chính, nàng mới nhìn thấy Tiền Khiêm Ích đã có thể vịn tường đi hai bước, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trong mấy ngày kế tiếp, Bùi Quang Quang cũng có chút tâm thần không yên, lúc nửa đêm nằm mơ, đều là bộ dáng Tiền Khiêm Ích dựa tường đi một bước dừng một bước, mỗi khi tỉnh lại, đều kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Trong lòng nàng không yên, lại không dám ở dưới mí mắt mẫu thân đi thăm Tiền Khiêm Ích, đành phải lén lén lút lút đi tìm cháu trai Nhị cẩu tử nhà Cát đại gia trong viện hỏi.

Muốn dò hỏi từ trong miệng đứa trẻ con đương nhiên là cần phải có chút kỹ xảo, nàng lấy từ trong tay áo ra hai viên kẹo quế hoa bỏ vào trong lòng bàn tay Nhị cẩu tử, sau đó cười híp mắt hỏi han: “Nhị cẩu tử à, gần đây đệ có gặp thư sinh mới tới kia không?”

Nhị cẩu tử nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận vê một viên kẹo bỏ vào trong miệng