
ày hỏi:
“Đây là cái gì vậy?”
Đồng Yên cầm đũa chống cằm, rất chân thành nói: “Nước cơm.”
Lăng Khiên mặt đen xì nói: “Tại sao lại bắt anh ăn cái này?
Anh muốn ăn thịt.”
Đồng Yên đặt đũa xuống, hai tay vỗ vỗ mặt anh, cười híp mắt
nói: “Ngày mai phải đi kiểm tra dại dày, bác sỹ nói là tối nay chỉ được ăn cái
này thôi.”
Lăng Khiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô trầm giọng
nói: “Ai nói là ngày mai anh muốn đi kiểm tra dạ dày?”
Đồng Yên đưa mắt nhìn anh, bình tĩnh trả lời: “Em. Làm sao?”
Lăng Khiên mím môi nhìn cô, sau đó cầm thìa vừa uống nước
cơm vừa rầu rĩ nói: “Tại sao em không thương lượng với anh một chút? Ngày mai
anh có rất nhiều việc.”
Đồng Yên quệt mồm bất mãn nói: “Tại sao anh ấy là tổng giám
đốc nhưng anh lại bận rộn như vậy? Căn bản không có nghỉ ngơi được nhiều gì cả.
Quá đáng!”
Ánh mắt Lăng Khiên nhu hòa nhìn cô, anh cầm tay cô nói: “Cậu
ta không phải vừa mới kết hôn nên rất hưng phấn sao? Chờ khi cậu ta trở lại,
anh sẽ lập tức cho cậu ta biết thế nào lễ độ.”
Đồng Yên mãnh liệt đật đầu, dùng đũa chọc chọc vào bát cơm
hai cái nói: “Nhất định phải làm cho anh ấy cực khổ chết đi thì thôi! Kết hôn
thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Chúng ta cũng không phải là không thể kết
hôn.”
Cô vừa mới dứt lời đã nghe ầm một tiếng, cái thìa trong tay
Lăng Khiên đã rơi xuống và chìm hẳn vào bát, và anh đã há hốc mồm, thụ sủng nhước
kinh nhìn cô, rồi cẩn thận, dè dặt hỏi cô: “Yên yên, em… vừa rồi nói là có ý
gì?”
Đồng Yên vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, dùng chiếc đũa gắp cái thìa
trong bát anh ra, sau đó lấy một cái thìa khác bỏ vào trong tay anh nói: “Cái
gì là có ý gì, anh mau ăn cơm đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai còn đi kiểm
tra dạ dày nữa.”
Lăng Khiên nhìn cô không có bất kỳ vẻ mặt khác thường gì, có
chút ủy khuất mấp máy môi rồi im lặng cúi đầu húp cháo.
Đồng Yên thu hồi tầm mắt, kín đáo vỗ vỗ ngực. Cô thầm nghĩ:
“Nguy hiểm thật! Suýt nữa thì không cẩn thận nói ra lời cầu hôn với anh. Xấu hổ
chết đi được!”
Chương 52: Có tiểu cầm thú
Lăng Khiên đã từng đi kiểm tra dạ dày rồi, nhưng đã là nhiều
năm trước, hơn nữa anh nhớ là lúc đấy không khó chịu nhiều lắm nên cũng không để
ở trong lòng. Trước khi đi theo bác sỹ vào phòng bệnh, Lăng Khiên còn an ủi Đồng
Yên không cần lo lắng.
Nhưng nửa giờ sau anh đã được một cô ý tá nhỏ vịn ra ngoài.
Anh đã nôn ra hết sạch, người dường như muốn ngất.
Đồng Yên thấy bộ dạng của anh thì hốc mắt lập tức đỏ, vội
vàng chạy tới, đỡ lấy anh. Cô nghe y tá nói: “Phản ứng của anh ấy rất kịch liệt,
nôn mửa tới mức muốn ngất. Bác sỹ đề nghị anh ấy vào phòng bệnh truyền nước,
nghỉ ngơi một chút.”
Đồng Yên nhìn cô y tá đứng bên cạnh người yêu mình thì thấy
cô ta đang trong trạng thái ngây ngất, vẻ mặt đỏ ửng mà mê trai nhìn chằm chằm
Lăng Khiên. Cô giận, dẩu dẩu môi đem tay Lăng Khiên đặt lên vai mình, ôm hông
anh nói nhỏ: “Chúng ta đi vào phòng bệnh thôi.”
Lăng Khiên vẫn cúi đầu, nghe được giọng cô thì mới ngẩng mặt
lên nhìn một chút thì thấy sắc mặt cô không được vui vẻ cho lắm thì lập tức
nhíu mày, rút cánh tay đang vịn lên người y tá lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.
Sau đó ôm Đồng Yên rời đi.
Cô ý tá mặt không còn đỏ ửng nữa mà thay vào đó là vẻ sững sờ,
ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Lăng Khiên, lẩm bẩm: “Đẹp trai quá đi mất.
Quả thực đẹp trai đến ngây người.”
Đến phòng bệnh, Lăng Khiên ngồi xuống giường, ôm Đồng Yên ngồi
ở trên đùi mình, đặt cằm lên vai cô dồn dập hít thở. Một lát sau anh nói với giọng
khàn khàn mà vô lực: “Em giận à?”
Đồng Yên mím môi không nói chuyện, mím môi đưa tay từ ngực
anh xuống bên dưới bụng, nhẹ nhàng xoa bụng cho anh.
Lăng Khiên vỗ vỗ phía sau lưng cô, anh mệt đến mức ngay cả
khí lực để giải thích cũng không có. Lại thấy cô y tá vừa nãy đi vào cầm theo
túi nước biện thì anh lập tức nhíu máy.
Cô y tá đưa thuốc cho Lăng Khiên sau đó vịn anh nằm xuống, Đồng
Yên bất mãn đứng ở bên giường nằm lấy tay anh. Lăng Khiên bất đắc dĩ nhếch khóe
miệng lên, chờ sau khi cô hộ lý châm kim chuyền cho mình xong, nhìn bộ dáng mê
trai của cô ta đang nhìn mình mà cúi đầu thở dài một hơi, bình tĩnh mở miệng:
“Mong cô đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa, vợ tôi sẽ không vui.”
Sau đó cô y tá quẫn bách thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thu thập
đồ đạc rồi chạy chối chết.
Đồng Yên trên mặt lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ
cong lên, cúi người xuống hôn lên trán anh một cái, vỗ vỗ má anh nói: “Thật là
ngoan.”
Lăng Khiên cười cười sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đồng Yên ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ bé vẫn xoa bụng cho
anh, cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô không biết lần kiểm tra dạ dày này lại
làm anh khó chịu đến như vậy, sớm biết như vậy thì cô nên cùng anh đi vào trong
phòng khám rồi. Hiện tại sắc mặt anh vẫn trắng bệch, chắc lúc vừa kiểm tra xong
anh khó chịu nhiều lắm.
Lăng Khiên không thoải mái nhưng cũng không phải là đau đến
mức nói không ra lời. Anh chỉ là đang nghĩ tới những lời vừa rồi bác sỹ nói. Thật
sự rất đúng.
Khi vừa kiểm tra xong, bác sỹ hỏi anh: “Có phải anh đã từng
xuất