
nhỏ.”
Nửa năm sau, tại nhà Lăng Khiên.
Đồng Yên ngồi ở trên ghế salon, ôm lấy máy tính chăm chỉ gõ
chữ. Kịch bản của cô đã đến giai đoạn hoàn thiện, cô đang hăng hái thì tiếng
chuông cửa vang lên. Cô sửng sốt, vội vàng tắt máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch vài phần. Khi phản ứng lại thì là tiếng chuông cửa chứ không phải tiếng
chìa khóa mở cửa thì cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức cô đã hối hận
đến mức muốn đập đầu vào tường.
Vừa rồi quá vội vàng mà cô quên mất không lưu lại đoạn kịch
bản vừa mới viết thêm rồi.
Bởi vì Lăng Khiên quy định mỗi ngày thời gian cô ngồi máy
không được vượt quá nửa tiếng, hơn nữa nhiều khi anh còn ngồi cạnh giám sát. Cho
nên thừa dịp anh đi làm thì cô luôn lén lút ngồi một lát, vừa rồi cô bị dọa cho
sợ mất hồn.
Đồng Yên đứng dậy đi về phía cửa, trong lòng vẫn còn sợ, hai
chân khẽ run run. Cô mang thai đã hơn bảy tháng, bụng cô đã rất to rồi, một tay
cô đỡ lấy thắt lưng, một tay mở cửa. Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì cô
lại bị kinh hãi thêm một phen nữa, sững sờ một chút rồi cung kính nói: “Mẹ, sao
mẹ lại tới đây?” Vừa rồi cô lại nghiêng người mới: “Mẹ mau vào nhà đi ạ.”
Mẹ Lăng Khiên nhìn cô, lúc đầu là nhíu mày sau đó đi vào.
Nhìn Đồng Yên cúi xuống định lấy dép đi trong nhà cho mình thì bà không vui
nói: “Cẩn thận đứa bé trong bụng, để ta tự làm.”
Đồng Yên nghe vậy, ngoan ngoãn đứng thẳng lên dẹp sang một
bên, chờ cho mẹ chồng đổi được dép mới đi theo bà vào phòng khách. Đợi bà ngồi
xuống, cô vội vàng vào bếp pha một ấm chà, rót cho bà một chén rồi đi ra đặt
lên bàn, nghe được bà nói: “Đừng có nôn nôn nóng nóng làm gì. Lại đây ngồi đi.”
Đồng Yên mặt trắng nhợt, mím môi ngồi xuống.
Bà Lăng cầm chén chà lên uống một ngụm rồi nói: “Trong khoảng
thời gian này cảm thấy thế nào?”
Đồng Yên dè dặt trả lời: “Dạ, con cảm thấy tốt lắm, đi bệnh
viện kiểm tra thì mọi chuyện đều ổn ạ.”
Mẹ chồng cô gật đầu nói: “Tiểu Khiên công việc rất bận rộn,
con nên hiểu chuyện một chút, không nên luôn luôn để nó phải bận tâm. Ngày hôm
qua về nhà ta thấy nó gầy đi không ít. Mặc dù con đang mang thai thì phải được
quan tâm nhiều nhưng con cũng nên quan tâm đến thân thể nó nhiều hơn.”
Đồng Yên e sợ, trộm nhìn mẹ chồng một cái rồi gật đầu: “Là
do con sơ suất. Sau này con sẽ chú ý hơn.”
Mẹ Lăng Khiên đáp một tiếng, cũng không mở miệng nói thêm nữa.
Bà nhìn xung quanh một chút, liếc nhìn thấy laptop trên ghế salon thì hai chân
máy nhíu lại. Rồi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, thì bà mím môi, trên mặt
trong nháy mắt hiện lên nét lúng túng.
Đồng Yên nghe thấy âm thanh mở cửa thì vẻ mặt rõ ràng buông
lỏng hơn, từ từ đứng dậy cũng không dám có nửa động tác kế tiếp, chỉ là có chút
khổ sở nhìn người đàn ông anh tuấn đi vào phòng khách.
Lăng Khiên đi mấy bước tới trước mặt vợ, ôm lấy cô đồng thời
cẩn thận quan sat nét mặt vợ mình một chút, nhìn ánh mắt ủy khuất của cô thì
trong lòng anh hung hăng đau một cái. Rồi quay đầu nhìn mẹ mình, anh nói: “Mẹ,
mẹ tới đây sao không nói trước một tiếng với con?”
Bà Lăng hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, vỗ vỗ áo nói: “Mẹ chỉ
đi qua để xem một chút cháu nội mình cũng cần phải báo với con sao? Với cả bây
giờ, không phải con đã biết rồi sao?”
Lăng Khiên cảm giác được bàn tay Đồng Yên nắm chặt lấy ống
tay áo của mình, anh bí mất vỗ nhẹ sau lưng cô rồi nhẹ nói: “Một lát nữa con bảo
dì giúp việc nấu vài món, mẹ gọi ba đến đây cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm
nhé.”
Mẹ anh từ chối: “Không cần, người khác nấu cơm ba con sẽ ăn
không được. Mẹ về đây, nói với dì giúp việc không nên cho quá nhiều muối và xì
dầu vào thức ăn, nấu nhạt một chút, đối với con, đối với thai nhi cũng tốt.”
Lăng Khiên nghe xong thì mi tâm khẽ nhăn một chút, đáp một
tiếng không nói gì thêm, cùng Đồng Yên tiễn mẹ mình ra cửa. Khi trở lại phòng
anh mới xoay người ôm lấy Đồng Yên, vuốt vuốt tóc cô sủng nịnh hỏi: “Làm em sợ
sao?”
Đồng Yên mím môi cười, tận lực muốn làm mặt mày nhẹ nhõm đi
một chút nhưng đáy mắt ưu thương vẫn rõ ràng. Lăng Khiên nhìn cô mà cảm thấy
đau lòng, anh đi tới đỡ cô ngồi xuống ghế còn mình đứng trước mặt cô, đưa tay sờ
sờ lên bụng cô, sau đó áp mặt vào. Một lát sau anh trẻ con cười cười nói: “Vợ
à, anh thấy hình như con mình đang tập Thái Cực Quyền.”
Đồng Yên bị anh trêu cho bật cười, sờ sờ tóc anh nói: “Em
không sao.”
Lăng Khiên thở dài, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt nhu hòa. Một
lát sau anh đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống ghế, đem cô ôm ở trên đùi rồi cẩn thận
nắn bóp bắp chân cho cô. Anh cảm thấy trong lòng bất lực. Đồng Yên cũng vô cùng
hiểu chuyện và biết điều. Trước khi kết hôn, Đồng Yên phát hiện ra mẹ anh không
thích mình, cô vẫn cố gắng lấy lòng mẹ, nhưng khi mẹ anh biết cô mang thai ,thì
bà vẫn không có nhìn cô với ánh mắt tốt hơn. Mỗi lần từ nhà anh trở về, Đồng
Yên lúc nào cũng mang một bụng ủy khuất, còn anh không biết nên phải làm như thế
nào nữa, bất kể có làm gì thì cuối cùng vẫn là mẹ anh. Anh chỉ có thể trơ mắt
nhìn bà đối với Đồng Yên một bộ thờ ơ lãnh đạm, lạnh nhạt.
Vì thế, anh