
ô đắp lại chăn, lại không ngờ rằng
tay cô mới vừa đụng vào thì cô gái lập tức mở mắt, một đôi mắt to trong trẻo đã
tràn đầy kinh hoàng cùng cảnh giác.
Đồng Yên ngồi xổm xuống, có chút đau lòng sờ sờ trán cô gái,
sau đó cười dịu dàng nói: “Đừng sợ, chị không có tổn thương em, chỉ là muốn đắp
lại chăn cho em thôi. Người em hơi nóng, chị đi lấy thuốc hạ sốt cho em uống
nhé?”
Tô Tô từ từ rũ mí mắt, một lát sau gật đầu nói nhỏ câu: “Cảm
ơn.”
Đồng Yên lấy thuốc hạ sốt, rót một cốc nước đường mật, nhìn
cô gái uống thuốc và uống hơn nửa cốc nước nói: “Em nghỉ một lát đi, Tư Triết lập
tức tới đây thôi.”
Nghe được hai chữ Tư Triết, Tô Tô mím môi cúi đầu, qua một
lúc lại nằm vật xuống đưa lưng về phía Đồng Yên.
Đồng Yên đắp lại chăn cho cô gái, vừa đứng dậy đã nghe thấy
tiếng chìa khóa mở cửa. Cô xoay người, trong nháy mắt cô gái kia cũng ngồi bật
dậy, sai đó hai ánh mắt gắt gao nhìn về phía cửa.
Lăng Khiên mở cửa, Lục Tư Triết cả giày cũng không thay chạy
vọt vào phòng khách. Khi nhìn thấy mèo hoang nhỏ mình ngày đêm mong nhớ, cả người
anh trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Anh với cô chỉ cách nhau một cái bàn trà, hai tay anh nắm lại,
cả người đứng thẳng, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt, hai mắt tràn đầy
hơi nước nhưng không nhìn về phía trước.
Cho dù biết trước kia nước mắt của cô là giả anh cũng không
quan tâm, cho nên đã bị mà cô đùa bỡn, xoay như chong chóng. Bây giờ, rõ ràng cảm
thấy nước mắt cô chân thật như vậy thì anh hơi sợ, do dự không dám nhìn phía
trước, anh sợ sau một khắc cô lại biến mất một lần nữa. Nếu vậy, anh sẽ trở
thành kẻ điên mất.
Lăng Khiên đi tới, ôm lấy người yêu mình vào trong ngực lui
đến ra một khoảng cách an toàn, sau đó phía sau ôm chặt cô, cằm chống lên vai
cô, thần thái hoàn toàn nhàn nhã chuẩn bị xem kịch vui.
Đồng Yên quay đầu nhìn thấy khóe miệng anh cười cũng như
không cười, bất mãn lườm anh một cái nhưng càng làm khóe miệng anh nhếch lên rõ
ràng, cong hơn nhiều.
Sau sự yên lặng giống như cả một thế kỷ trôi qua, cô gái nhỏ
vốn là đang ngồi kia mở to hai mắt, sau đó đứng lên ghế salon, tất cả mọi người
còn không kịp phản ứng, cô đã nhảy một bước qua bàn trà, bịch một tiếng cô dừng
trước mặt Tư Triết, hai tay giơ lên không chút do dự ôm lấy cổ Tư Triết, sau đó
cả người lập tức quắp chặt lấy người anh.
Lục Tư Triết theo bản năng giơ hay tay ôm chặt lấy cô gái.
Đồng Yên sững sờ há to miệng, Lăng Khiên đầu vùi vào cổ cô bật
cười hai tiếng, ở bên tai cô nói nhỏ: “Cô gái này tuyệt thật. Lục Tư Triết lần
này chết chắc rồi.”
Lục Tư Triết mím chặt môi ôm Tô Tô trong chốc lát, sau đó đặt
cô trên mặt đất, nắm lấy hai vai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, giọng nói cực kỳ
khàn vang lên hỏi: “Em tìm anh làm gì?”
Tô Tô ôm lấy hông anh, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt là ưu
thương và xin lỗi. Một lát sau cô đem mặt chôn trong ngực anh, ôm anh càng chặt
hơn nói: “Em nhớ anh.”
Lục Tư Triết nghe câu nói kia thì cả người run lên, trong
lòng hơi bất an, mọi oán giận và ủy khuất trong nháy mắt biến mất không còn một
mống. Anh thở dài một hơi rồi cúi người ôm cô lên ngang người, hôn một chút lên
mắt cô nói: “Anh cũng nhớ em. Yêu tinh, em hành hạ anh sắp chết rồi.”
Sau đó anh quay đầu nói với Lăng Khiên: “Có thể cho cô ấy ngủ
một giấc đã rồi mới tiến hành thẩm vấn được không?”
Lăng Khiên ôm Đồng Yên cười gật đầu, đồng thời làm anh kiểu
“Xin cứ tự nhiên”.
Lục Tư Triết anh cười cảm kích, sau đó ôm người trong ngực
đi về phía phòng khách.
Kịch vui đã hạ màn, Lăng Khiên duỗi lưng một cái vỗ vỗ mông
Đồng Yên nói: “Anh đi tắm đây. Em đi nấu cơm đi.”
Đồng Yên túm lấy cánh tay anh, quệt mồm nói: “Cùng nhau
làm.”
Lăng Khiên kinh ngạc một chút, nhướn mi nói: “Bây giờ nhà
này là của em, anh là khách. Làm sao em có thể bắt khách nấu cơm hả?”
Đồng Yên kéo cánh tay anh cười đến ngọt ngào, ngón tay trỏ của
cô chọc chọc ngực anh nói: “Anh bây giờ là ăn nhờ ở đậu, đâu thể ăn không ngồi
rồi hưởng thụ sung sướng được. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ nấu cơm, còn em chỉ đạo.”
Nói xong cô rất vô sỉ chống nạnh cười to hai tiếng, giống
như một nữ vương cao ngạo nắm tay Lăng Khiên đi về phía phòng bếp.
Lăng Khiên mím môi nhìn cô dương dương tự đắc thì lắc đầu cười
cười, sau đó cầm ngược lại tay cô, kéo cô đi vào trong bếp.
Nấu cơm thì nấu cơm, có sao đâu. Bây giờ luyện tập thật nhiều
chuẩn bị cho sau này, vì dù gì sau này sớm muộn cũng có lúc dùng tới.
Bên trong phòng ngủ dành cho khách, Lục Tư Triết nằm trên
giường, Tô Tô ở trong ngực anh đã ngủ say. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô và nhìn trần
nhà đến ngẩn người. Mới vừa rồi anh muốn hỏi trước cô một ít chuyện cho rõ
ràng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô nên cái gì anh cũng không
nói ra được.
Anh cảm thấy đời này mình chỉ thua trong tay con mèo hoang
nhỏ bé này.
Cơm tối mà Lăng Khiên làm còn Đồng Yên chỉ đạo cũng đã hoàn
thành. Không thể không nói đàn ông nấu cơm so với đàn bà đúng là có thiên phú.
Một ngày trước anh còn ngay cả dấm với xì dầu cũng không phân biệt được nhưng
ngày thứ hai