
là có thể làm ra một bữa ăn tối, chưa nói đến mùi vị ra sao nhưng
nhìn bàn đã có thể đánh giá là tương đối khá.
Tô Tô ăn không nhiều lắm, Lục Tư Triết một bữa ăn chỉ chăm
chăm nhìn mèo hoang nhỏ của mình, cơm không động tí nào. Lăng Khiên cũng không
ăn nhiều lắm, không phải là anh không đói bụng mà Đồng Yên không để anh ăn nhiều,
sợ anh tiêu hóa không tốt.
Cho nên cả một bữa ăn thì Đồng Yên là người ăn nhiều nhất,
còn vừa ăn vừa khen cơm ngon không dứt miệng, làm cho Lăng Khiên nghe mà hai
bên tai đều đỏ hồng.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tư Triết rửa chén, Tô Tô phụ anh.
Nửa giờ sau, trong phòng khách.
Đồng Yên ngồi sát bên cạnh Lăng Khiên trên ghế salon, Tô Tô
ngồi ở một bên ghế khác, Lục Tư Triết ngồi ở chỗ salon bên cạnh cô.
Lăng Khiên nhìn Lục Tư Triết một cái ý bảo anh hỏi Tô Tô đi.
Lục Tư Triết mím mím môi rồi nhìn Tô Tô nói: “Bọn anh muốn biết
chân tướng chuyện này thật rõ ràng.”
Tô Tô nhìn anh sau đó cúi đầu trầm mặc, không nói lời nào.
Lục Tư Triết không nhìn cô nữa, cầm cốc cà phê lên uống một
ngụm, rồi nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc.
Đồng Yên kéo ống tay áo Lăng Khiên. Anh quay sang vuốt vuốt
tóc cô ý bảo không có chuyện gì.
Ước chừng khoảng mười phút sau, Tô Tô ngẩng đầu nhìn Lục Tư
Triết chậm rãi mở miệng: “Trước khi qua đời, ba em đã đem năm mươi phần trăm cổ
phẩn Thắng Thiên giao cho quỹ quản lý, chờ sau khi em kết hôn thì chỗ tài sản
đó sẽ giao lại cho em, hơn nữa có một nửa số cổ phần sẽ cho chồng tương lai của
em. Ở Thụy Sĩ, khi gặp anh cũng là khi em đang trốn những người mà chú em phái
tới, bọn họ muốn bắt em trở về để kết hôn với một người đàn ông mà em chưa từng
quen. Ngày thứ hai em về nước cùng anh, chú đã tới tìm em. Ông ta dùng sự an
nguy của mẹ em để uy hiếp em, bắt em lừa lấy chữ ký cùng với bản sao giấy căn
cước*, sau đó lại bắt em gọi điện cho anh nói là muốn mượn tài khoản ngân hàng
của anh. Chuyện về sau anh cũng biết rồi đó, sau khi chuyện này xong xuôi thì
em liền bị ông ta mang về nước và giam lỏng. Ngoại trừ ông ta cho em nhìn thấy
mẹ thì nơi nào cũng không cho em đi. Hôm nay thừa dịp đi gặp mẹ, em đã trốn đi
từ cửa sau rồi tới tìm anh.”
Sau khi cô nói xong, Lục Tư Triết và Lăng Khiên nhìn nhau một
cái, và hai người đều hiểu rõ vẻ mặt của đối phương. Vì căn bản chuyện này
không khác với suy đoán của bọn họ cho lắm.
Lục Tư Triết lại hỏi: “Là ai đã nói cho em biết đến nơi
này?”
Tô Tô nói: “Chú em đều có tài liệu cá nhân của các anh, em
thấy được nên đã học thuộc lấy.”
Lục Tư Triết cau mày: “Vậy tại sao em không trực tiếp đến
nhà anh?”
Tô Tô ánh mắt ủ rũ, nói: “Em sợ anh không muốn thấy em.”
Lục Tư Triết nắm chặt tay, không nói gì thêm.
Lăng Khiên nhìn hai người kia một cái rồi nói với Tô Tô: “Tiếp
theo em định làm thế nào?”
Tô Tô ngẩng đầu nhìn anh, nói nhỏ: “Em bây giờ muốn cứu mẹ
em ra. Chỉ cần mẹ em được bình yên, thì các anh muốn em làm gì cũng được.”
Lăng Khiên suy nghĩ một chút nói: “Tô Mục Hâm có sai người
giám sát mẹ em không?”
Tô Tô gật đầu nói: “Có hai người, cũng là hai bác sỹ trong
đó.”
Lăng Khiên gật đầu: “Cái này cứ giao cho tôi. Yên tâm đi, mẹ
em sẽ không có việc gì.”
Sau đó tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì. Mấy phút
sau, Lăng Khiên bế Đồng Yên đã buồn ngủ díp cả mắt đứng dậy, hướng Tư Triết gật
đầu rồi đi vào phòng ngủ.
Lục Tư Triết vẫn cúi đầu, chờ cho Lăng Khiên đóng cửa phòng
lại thì anh mới nâng mắt lên nhìn người bên cạnh, giọng nói có chút chua chát
nói: “Vậy em tới tìm anh chỉ là muốn cứu mẹ em ra?”
Tô Tô khẽ sửng sốt rồi cau mày nói: “Không phải thế.”
Anh nhìn cô, trên mặt không biểu hiện gì.
Cặp mắt cô to tròn và ươn ướt, trong suốt, sáng ngời, điềm đạm
đáng yêu làm cho người ta đau lòng, giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp
nhau, nhưng thân thế cô lại phức tạp như vậy. Anh bây giờ đã không còn xác định
được cô gái trước mặt mình đây đang suy nghĩ cái gì. Ba cô năm năm trước đã qua
đời trong vụ tai nạn xe cộ, sau đó mẹ cô lại bị đưa vào trại an dưỡng, cũng bị
giam lỏng, khi đó cô mới mười sáu tuổi.
Lục Tư Triết anh không tưởng tượng được, mấy năm qua cô đã
dùng loại hình thức tâm thái nào mà ở bên cạnh Tô Mục Hâm. Lời nói vừa rồi của
cô cho thấy cô biết Tô Mục Hâm muốn chiếm lấy Thắng Thiên, mẹ cô thì bị ông ta
giam lỏng, mình lại bị buộc kết hôn với một người không quen biết. Nếu như nói
trong lòng cô không có hận thù thì tuyệt đối là không thể nào.
Nhưng một người trong lòng tràn đầy thù hận thì làm sao có
thể có một đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất nào? Giải thích duy nhất
và hợp lý nhất chính là cô đang diễn trò.
Anh vô cùng không muốn thừa nhận điều này, nhưng mà anh đã vấp
ngã một lần rồi, gặp lại cô lần này, thật sự trong lòng anh có nhiều hơn một phần
tâm tư. Lăng Khiên cái gì cũng không hỏi nhưng không có nghĩa là cái gì cậu ta
cũng không nghĩ, cậu ta chẳng qua là giao cho anh xử lý mà thôi.
Tô Tô ngồi ở trên ghế salon lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trên mặt anh không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng mà đáy mắt anh lại không ngừng
run rẩy.