
y có chút
không đành lòng nên dần dần thả chậm tốc độ, khẽ vuốt vuốt hai má cô, vùi đầu
vào cổ cô nỉ non: “Ngoan, gọi ca ca đi rồi anh sẽ tha cho em.”
Đồng Yên chiếm được cơ hội thở dốc, ôm lấy eo anh điều chỉnh
hô hấp, theo động tác của anh càng nhẹ càng chậm. Cô gác cằm lên bả vai anh nhu
nhu kêu một tiếng: “Ca ca!”
Rồi một lát không lâu sau, Lăng Khiên cả người giật giật, ra
vào nhanh chóng vài cái nữa rồi cả người trong nháy mắt mềm nhũn, nằm gục xuống
trên người cô.
Tất cả mọi vật và căn phòng đều trở về yên lặng.
Lăng Khiên cùng Đồng Yên chính thức rời giường là khi đã gần
trưa. Lục Tư Triết đã sớm rời đi rồi, trong phòng ăn đã bày sẵn một đồ ăn ngon
lành. Đồng Yên nhanh chóng ăn “bữa sáng”, ăn xong đã bị anh lôi ra cửa.
Khi ở trên xe, Lăng Khiên gọi điện thoại cho luật sư, sau đó
mang theo Đồng Yên đi tới một phòng công chứng.
Anh thật sự là sang tên nhà cho cô nha, hơn nữa không chỉ có
căn nhà kia còn có thêm ba khu biệt thự được gởi ngân hàng mang danh nghĩa anh,
anh đều chuyển sang tên của cô hết. Thêm nữa là anh hoàn toàn không để cho cô
có cơ hội kháng cự, do đó cô chỉ có thể bị động tiếp nhận và kí tên thôi.
Từ phòng công chứng đi ra ngoài, Đồng Yên ngẩng đầu, mặt cô
nhăn lại bất mãn nhìn người bên cạnh, nói nhỏ: “Tại sao anh có thể như vậy? Một
chút cũng không trưng cầu ý kiến của em gì cả.”
Vừa rồi trước mặt người ngoài cô không thể dò hỏi làm anh mất
thể diện, bây giờ chỉ còn có hai người, cô cảm thấy rất cần thiết phải thảo luận
lại với anh cần phải tôn trọng cô hơn một chút.
Lăng Khiên cười cười cúi đầu nhìn cô, trong mắt không có nét
hài hước trêu chọc, cũng không phải là vẻ thịnh khí lăng nhân***, mà ánh mắt
anh cực kỳ ôn hòa, đáy mắt nồng đậm sủng nịnh. Anh đưa tay vuốt vuốt mặt cô sau
đó một phen ôm lấy cô, từ từ đi bộ trên vỉa hè.
Đồng Yên bĩu môi, bất mãn ra mặt với anh về việc đối với
mình không chút tôn trọng.
Đi tới một ngã tư, đứng bên cạnh cột đèn xanh đèn đỏ, Lăng
Khiên dừng lại nhìn cô, khẽ cười nói: “Bây giờ Viễn Đông không còn là của anh nữa,
anh không biết đến khi nào mới chuộc lại nó được, hoặc có thể là vĩnh viễn
không chuộc lại được. Anh chỉ có thể đem cho em những thứ này, chờ ngày nào đó
thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, anh còn có cơ hội du ngoạn giang hồ.”
Đồng Yên ngửa đầu nhìn anh, trong mắt dần dần đầy hơi nước,
cô xoay người ôm chặt lấy eo anh, hít hít lỗ mũi, nặng nề gật đầu: “Vâng. Đến
lúc đó em sẽ nuôi anh.”
Lăng Khiên cười hớn hở ôm lấy cô, cúi đầu trên trán cô hung
hăng hôn một cái nói: “Anh rất thích ăn cơm mềm.”****
Chiều đến hai người đi siêu thị mua một đống đồ, Lăng Khiên
đưa cô về nhà xong lại bị Lục Tư Triết gọi tới công ty.
Đồng Yên bật nhạc, dọn dẹp phòng, trước giờ cơm tối thì
ngoài cửa đột nhiên cuồng phong gào thét, cô đóng kỹ cửa sổ lại, không lâu sau
mưa rơi như chút nước, sấm chớp ầm ầm đinh tai nhức óc.
Cô đang định gọi điện cho Lăng Khiên hỏi anh khi nào về thì
chuông cửa vang lên. Cô ngạc nhiên, nghi ngờ đi tới cửa, mở cửa thì thấy một cô
gái nhỏ cả người ướt sũng đứng bên ngoài, hai cánh tay ôm ở trước ngực, thân thể
không ngừng run rẩy vì lạnh. Thấy Đồng Yên, môi cô gái run rẩy hai cái, cẩn thận
mở miệng hỏi: “Chào chị. Xin hỏi đây có phải là nhà Lăng Khiên không?”
Trong lòng Đồng Yên run lên, cô mấp máy môi nói: “Đúng vậy.
Xin hỏi cô là ai?”
Cô gái nhỏ sợ hãi nhìn cô hỏi: “Chị là bạn gái của anh ấy
sao?”
Đồng Yên gật đầu, nhìn cô gái không nói gì.
Cô gái nhỏ buông mí mắt nói: “Vậy chị có biết Lục Tư Triết
không? Anh ấy là bạn tốt của Lăng Khiên.”
Đồng Yên hơi khốn hoặc nhưng vẫn gật đầu, nói nhỏ: “Tôi biết.
Cô là muốn tìm Lăng Khiên hay là Lục Tư Triết?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn Đồng Yên, lông mi rung động hai
cái, đôi mắt đã đầy hơi nước. Cô nói: “Tôi là bạn gái của Lục Tư Triết, tên là
Tô Tô.”
Nửa giờ sau, Đồng Yên nhìn thoáng qua đã thấy cô gái nhỏ đã
an an tĩnh tĩnh cuộn trong chăn nằm trên ghế salon xem ti vi. Đồng Yên cầm lấy
điện thoại đi vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Lăng Khiên, đầu dây bên kia vang
lên giọng anh thì cô lập tức hỏi: “Khiên, anh đang ở cùng một chỗ với Tư Triết
phải không?”
Lăng Khiên đang ở trong phòng làm việc bàn bạc công việc với
Lục Tư Triết, nghe cô hỏi thì bất giác nhíu mày nói: “Đúng vậy. Em tìm cậu ta?”
Đồng Yên cẩn thận hỏi: “Tư Triết có bạn gái sao?”
Anh sửng sốt rồi trầm giọng nói: “Theo anh được biết thì trước
mắt không có. Có chuyện gì?”
Cô suy nghĩ một chút nói: “Vừa rồi một cô gái tìm tới nhà
mình nói là bạn gái của Tư Triết.”
Lăng Khiên ngạc nhiên đứng bật dậy nói: “Cô ấy có nói tên là
gì không?”
“Cô ấy nói tên là Tô Tô.”
Lăng Khiên đi tới túm lấy Lục Tư Triết chạy ra ngoài, vừa đi
vừa nói chuyện: “Yên Yên, em nghe này, em nhất định phải giữ cô bé này lại cho
đến khi bọn anh trở về.”
Đồng Yên đáp một tiếng, sau đó thì cúp máy.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cô gái ở trên ghế salon
đã tựa vào tay ghế ngủ thiếp đi, thân thể nhỏ bé co rúm lại một chỗ lộ ra vẻ đặc
biệt đáng thương. Đồng Yên đi tới, muốn giúp c