Polaroid
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 8.5.00/10/293 lượt.

cảnh lãng mạn như vậy, tôi thật bị cảm động sâu sắc

Kỳ thật, Funeral là một người ngoài lạnh trong nóng. Bình thường nói đến,

người này bị thương tổn quá nhiều, dùng bề ngoài lạnh lùng đến bảo hộ

mình đã thành một loại quán tính.

Như vậy, ở trên người anh đến tột cùng phát sinh cái gì ?

"Đây là mẹ tôi nói cho tôi biết. bà nói, có thể ở dưới trời chiều màu vàng

thấy khuôn mặt tươi cười của người yêu, đó là hạnh phúc nhất trên đời."

Funeral chuyển hướng tôi, đột nhiên hỏi nói : "Cô thích cuộc sống như

thế không?"

"Nghĩ là muốn." Tôi nhếch miệng, trầm mặc một lát, rốt cục nói: "Đáng tiếc người tôi yêu kia không biết đàn dương cầm."

Nhiễm Ngạo chỉ biết gõ bàn phím, sau đó thiết kế làm người tôi đầu óc choáng váng vì đầu óc như lập trình của máy tính.

Nghe vậy, Funeral há mồm, muốn nói cái gì, cuối cùng buông tha cho tôi.

"Đúng rồi," tôi đột nhiên nhớ tới: "Lần trước anh nói mẹ anh là người nước Áo, vậy ba anh ba là người Hoa à."

Funeral trầm mặc gật đầu.

"Bọn họ làm sao quen biết? Nhất định thực lãng mạn đi. Có thể nói cho tôi biết không?" Tôi chờ mong nhìn anh.

Funeral không trả lời, anh đứng dậy: "Tôi đi lấy cho cô 1 ít nước quả."

Tôi đây mới tỉnh ngộ, xem ra anh không muốn nhắc tới ba anh, sao tôi lại truy hỏi mãnh liệt?

Thật muốn mệnh, rất không hiểu chuyện, bất quá, hoàn hảo anh không tức giận .

Đang lúc ảo não, trong túi xách có âm thanh vang lên, vừa thấy màn hình điện thoại, trái tim lập tức đập nhanh ――― là Nhiễm Ngạo!

Anh chủ động gọi điện thoại đến, là muốn giảng hòa sao?

Điều chỉnh một chút hô hấp, làm cho chính mình xuống dưới, tôi tiếp điện thoại: "Alô."

"Là anh." âm thanh Nhiễm ngạo trong bên kia điện thoại truyền đến.

"Uh." Tôi cắn chặt môi, tim đập nhanh hơn.

Nhưng mà Nhiễm Ngạo không thèm nhắc lại, chỉ là trầm mặc .

"Có chuyện gì không?" Tôi lại sốt ruột lại chờ mong, nhịn không được hỏi.

Nhiễm Ngạo ho nhẹ một tiếng, rốt cục mở miệng: "Thịnh Hạ gọi em giúp cô ấy mang vài món vật kỷ niệm."

"Tốt, em đã biết." Không có nghe những gì muốn nghe, tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn là thử hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Anh do dự một lát, trả lời: "Không có."

Tôi thất vọng, bỗng nhiên có chút buồn bực, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn: "Tốt lắm, em cũng phải làm việc."

Nói xong, trong cơn tức giận liền ngắt điện thoại.

Nhiễm Ngạo đáng chết, Thịnh Hạ sở dĩ nhờ ngươi chuyển lời tới tôi là muốn cho chúng tôi cơ hội , ngươi không tận dụng thì thế nào đây?

"Anh ấy gọi tới ?" Funeral trở về, dò hỏi.

Tôi buông dao nĩa, miễn cưỡng cười cười.

"Không ăn " Anh giương mắt nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, tức giận.

"Buổi chiều tôi mang cô đi lặn thế nào? Cô đừng nói cô không chơi đùa?"

Funeral cũng buông dao nĩa, dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng.

"Quên đi, tôi không có hứng thú." Trải qua cuộc điện thoại vừa rồi, tâm tình của tôi liền uể oải.

"Vĩnh viễn không cần cự tuyệt sự vật cô chưa thử, nói không chừng sẽ hối hận

cả đời." Funeral đưa tay đặt lên bàn, yên lặng nhìn tôi: "Người không

thử qua cũng sẽ giống như vậy."

Tôi cười mỉa: "Gần đây sao anh lại thích thuyết giáo như vậy?"

"Được rồi, nói thật là tôi thực nhàm chán, cô coi như theo giúp tôi, được

chứ." Trong mắt của anh mỉm cười: "Hôm nay tôi tiết lộ cho cô nhiều nội

dung vở kịch như vậy, chẳng lẽ cô lợi dụng xong tôi liền vỗ mông chạy

lấy người sao?"

Tôi vừa nghe, nhịn không được cười ra tiếng: "Tốt lắm, tốt lắm, nói nặng như vậy, tôi đi là được."

"Tính ra cô cũng không tán tậm lương tâm, " Funeral vừa lòng gật đầu, sau đó

đem hoa quả đưa cho tôi: "Ăn nhiều một chút, dù sao ở trước mặt tôi hình tượng của cô đã sớm bị coi là kẻ đại ham ăn."

"Có thảm như vậy

sao?" Tôi lườm anh một cái, nhưng vẫn là cầm dao nĩa lên một lần nữa.

Quên đi, tức chết là nhỏ, đói chết là lớn.

Buổi chiều, chúng tôi mang theo trang bị liền tới đến địa điểm lặn .

Giống như tôi nghĩ, dáng người Funeral không phải chăm sóc bình thường chỉ

thấy anh mặc quần bơi, lộ ra một tảng lớn cơ bắp màu đồng, dọc theo

đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt người. Vài cô em tóc vàng còn tiến đến gần, bất quá mỗi lần anh đều lấy tôi làm tấm bia, chỉa vào người của

tôi nói: "sorry, This is my girl friend."

Sau đó cô em nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó tránh ra.

Lòng tự trọng của tôi bị hao tổn nghiêm trọng, biểu tình gì chứ! Chẳng lẽ

tôi không xứng với anh. . . . Quên đi, chứng thật là không xứng.

"Vừa rồi mấy người... mỹ nữ kia nhìn tôi thật độc ác, anh hông tiếp thụ, còn lấy tôi làm tấm bia đỡ?" Tôi liếc anh một cái.

"Không có cảm giác." Anh mặt nhăn nhíu, cười hỏi: "Cô cho rằng ai tôi cũng có thể lấy làm chồng?"

Đột nhiên nhớ tới tin tức gần đây, tôi hoài nghi hỏi: "Không phải . . . . Anh thật là GAY?"

Anh đi đến trước mặt tôi , khoanh hai tay, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt của tôi.

Tôi bị hoảng sợ rút lui từng bước, mặt đỏ lên, hỏi: "Anh. . . . . . Làm gì?"

Anh ung dung nói: "Nếu cô lại hoài nghi tôi là GAY, lần sau mục tiêu sẽ không chỉ là hai má đơn giản như vậy."

Nếu là bình thường, tôi tuyệt đối quay đầu chạy lấy người, nhưng nghĩ đến

anh từ nhỏ l