
thể ra hạ sách này. Nhưng... trong quá trình này, anh cũng dần
dần đã yêu phụ nữ vật chính kia. Càng phức tạp là. . . . phụ nữ vật
chính kia đồng thời đã yêu hai người huynh đệ bọn họ."
"A!" Tôi nhịn không được cười ra: "Cũng quá rối loạn đi, cuối cùng thế nào, ai cùng ai ở cùng một chỗ?"
Funeral nằm ngã vào ghế, nhắm mắt lại: "Kết cục để lại cho chính cô xem đi."
"Keo kiệt, lộ ra một chút cũng không có chết ai." Tôi bất đắc dĩ quay đầu,
lại ngoài ý muốn phát hiện cách đó không xa một tiểu đàn ông đang nhìn
chằm chằm vào chúng tôi.
Chẳng lẽ là cùng nghề? Không thể nào,
chuyện tình tôi cùng Funeral mọi người đã sớm không xem ra gì, chẳng lẽ
còn có người hâm lại?
Phục hồi lại tinh thần, người nọ đã biến mất.
Quên đi, xem ra là chính mình sợ bóng sợ gió.
"Bọn họ đã nghỉ ngơi, còn không mau đến hỏi?" Funeral nhắc nhở .
"Tốt, tôi đi, bye bye !" Nói xong, tôi liền chạy đi.
Tới thì Vô Thị cùng Hữu Phi còn đang quay một màn ảnh cuối cùng, mà xung
quanh Ân Hiên Dung đang tụ tập một đống phóng viên, tôi chỉ có thể nhón
mũi chân đứng bên ngoài vòng vây.
Tới gần cô có mấy phóng viên
cẩn thận hỏi những vấn đề chính: "Ân tiểu thư, lần này là lần đầu hợp
tác của ngươi cùng dàn nhạc F, thông qua mấy ngày này tiếp xúc, ngươi
cảm thấy Vô Thị cùng Hữu Phi ai có vẻ anh tuấn hơn?"
Nhìn ra Ân
Hiên Dung cũng không nguyện ý trả lời vấn đề này, chỉ là lạnh lùng nói:
"Ánh mắt ngươi mù loà sao ! Song sinh thì bộ dạng không phải đều giống
nhau sao? Vậy ngươi nói cho tôi cách phân biệt đi!"
Phóng viên bị quát lớn chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra, người phía sau tiếp tục hỏi:
"Ân tiểu thư, Vô Thị cùng Hữu Phi thần tượng nổi nhất hiện nay, fans của bọn họ đều thực hâm mộ cô. Xin hỏi cùng hai đại soái ca bọn họ hợp tác
cô không vui mừng sao?"
"Có ý tứ gì? Nói ra như là tôi trèo cao
với bọn họ, tôi cũng có rất nhiều fan điện ảnh!" Ân Hiên Dung trừng mắt
liếc người vừa hỏi một cái, sau đó ngồi xuống lấy ô che, ba trợ lý bận
trước bận sau vì cô quạt mát, đưa nước.
Quả nhiên là đem diễn trò làm ra tình cách thiên kim tiểu thư, không dựa vào chuyện này ăn cơm,
tự nhiên cũng không sợ đắc tội với người.
"Vậy xin hỏi Ân tiểu
thư cô thích loại hình nam sinh nào?" Xem ra bọn phóng viên này sớm
luyện một thân mình đồng da sắt, đối với việc cô trừng mắt lạnh hoàn
toàn xem như không thấy.
Dù sao vẫn là cô gái mười mấy tuổi ,
nhắc tới vấn đề này, trong mắt Ân Hiên Dung chứa tràn đầy nhu tình cùng
khát khao: "Bạn trai của tôi nhất định phải thực dịu dàng, thực nho nhã, rất khí chất, hơn nữa bất luận gặp được sự tình gì cũng sẽ không kinh
hoảng."
A, tôi xoa xoa lỗ tai, không phải là nói Cung Viêm.
Đương nhiên, không chỉ là một mình tôi đoán được, một phóng viên lập tức hỏi: "Nghe qua như là đang nói tới vị Cung Viêm tiên sinh cùng lệnh tôn có
lui tới làm ăn kia. Nghe nói hai người các ngươi gần đây hay đi với
nhau, có phải hai người đang kết giao không?"
"Đúng, chúng tôi hiện tại đang kết giao." Ân Hiên Dung mặt không đổi sắc trả lời.
Phải không, tôi nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ sợ chuyện các người kết giao ngay cả Cung Viêm cũng không biết."
"Nhưng," cái phóng viên kia phản bác nói: "Vị Cung Viêm tiên sinh kia lại nói
anh chỉ là bạn làm ăn của lệnh tôn. Cùng Ân tiểu thư không có quan hệ gì ."
Nghe vậy, Ân Hiên Dung sững sờ tại chỗ, trên mặt một trận đỏ, một trận xanh, phi thường khó coi.
Các phóng viên bị cô chọc cho tức giận vừa rồi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt
này để chế nhạo cô: "Vậy vì sao anh ấy không thừa nhận có quan hệ với
ngươi ? Là anh ấy nói dối, hay là. . . Ân tiểu thư đang nói dối đây?"
Ân Hiên Dung mặt đỏ tôii hồng, tức giận đến run run cả người, thuận tay
cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh hướng phóng viên hắt đi, lớn tiếng
mắng: "Vấn đề này cùng các người có quan hệ gì, hỏi cái gì mà hỏi!"
Vệ sĩ bên cạnh thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên đem phóng viên đuổi đi.
Tôi cũng thức thời xoay người chạy, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Ân Hiên Dung: "Cái người mặc áo sơ mi màu lam kia, cô lại đây!"
Tôi cúi đầu xem, a, giống như nói tôi .
Bất quá, ai lại ngốc đến đi chịu chết, tôi ra vẻ không có nghe, nhanh chân
trốn, lại bị người vệ sĩ to cao kia ngăn lại, một phen đưa tới trước mặt Ân Hiên Dung .
Tôi khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy sẽ không mặc màu lam .
Ân Hiên Dung tức giận nhìn tôi: "Cô chạy cái gì mà chạy?"
Đương nhiên là sợ ngươi ăn tôi, tôi không yên bất an, cô đến tột cùng sẽ đem tôi làm thế nào?
Kiên trì đi ra phía trước, cười làm lành hỏi: "Có cái gì phân phó sao?"
Ân Hiên Dung cẩn thận xem kỹ mặt của tôi, sau đó khẳng định nói: "Tôi biết cô, lần trước khi tôi hắt cà phê cô đứng bên cạnh phụ nữ đó !"
"Phụ
nữ kia" tất nhiên là chỉ Thịnh Hạ, phụ nữ luôn dùng từ ngữ này để xưng
hô tình địch, mà không muốn nói ra tên tình địch, không biết là bởi vì
chán ghét hay là sợ hãi.
Tôi hít sâu, tiểu nha đầu này làm sao mà có trí nhớ tốt như vậy? Nhìn xem mọi nơi, giống như không có người
quen, xong rồi, tôi sẽ không phơi thây bờ cát chứ.
"Cô cùng phụ nữ kia là