Polaroid
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322873

Bình chọn: 7.5.00/10/287 lượt.

ể ức chế tập kích thần kinh não của tôi, đầu của tôi lại bắt đầu đau.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một trận thở dài rất nhỏ.

"Thịnh Hạ, sao bồ còn chưa ngủ?" Thật là quái chuyện, chất lượng giấc ngủ của

người này luôn luôn làm cho người tôi sợ hãi, nằm ở trên giường không

cười 2 phút đồng hồ có thể ngủ, cho nên cho tới bây giờ cũng là trong

veo như nước. Làm sao hôm nay cũng theo tôi mất ngủ đây.

"Nếu chúng ta đều không ngủ, liền tâm sự." Có lẽ như vậy là có thể ngăn cản tôi nghĩ những vấn đề khó giải kia.

"Hàn huyên cái gì?" Nó quay đầu nhìn về phía tôi, trong đôi mắt phản xạ ánh

trăng phát sáng, quả nhiên không có chút nào buồn ngủ.

"Đúng rồi, bồ hôm nay cũng nhìn thấy Cung Viêm chứ. Tôi cảm thấy được anh cùng

trước kia cũng có khí chất vương tử, nhưng thành thục nhiều hơn, bồ cảm

thấy thế nào."

"Phải không." Thịnh Hạ nhẹ nhàng nói.

Không biết tại sao, Thịnh Hạ luôn là đối với bọn Cung Viêm tương đối xa cách.

"Bồ nhìn thấy chân của anh ấy không? Nói là ở Mỹ quốc gặp tai nạn xe cộ.

Mặc dù phục hồi như cũ, nhưng vẫn còn có chút mất tự nhiên, đáng tiếc

a." Tôi thở dài, chẳng lẽ trời cao chính là không ưa đồ vật đẹp sao?

"Đúng rồi, Cung Viêm đã cứu mình hai lần." Không để ý tới Thịnh Hạ trầm mặc,

tôi tiếp tục nói: "Hai lần. Nếu như là sớm mấy năm mình có thể đã lấy

thân đền đáp."

Thịnh Hạ cười nhìn tôi : "Bồ không lo lắng chuyện dưỡng thai sao?"

Tôi sờ sờ bụng: "Mình chính là dưỡng thai. Chuyện tình giữa nam nữ, tôi hy

vọng anh ấy bây giờ học, chuyên cần có thể bù kém cỏi, tương lai hy vọng anh ấyở trên đường tình cảm vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó;

không gì cản nổi."

"Thật sự không dám tưởng tượng bộ dáng con của bồ." Nó rùng mình một cái.

"Có cái gì lo lắng, con gái giống như mình, con trai tựa như..." Tôi đột nhiên dừng lại, lại nghĩ tới Nhiễm Ngạo .

Thịnh Hạ nhìn thẳng tôi.

Tôi biết ý đồ của cô, không khỏi oán giận nói: "Lại muốn ép mình đối mặt thực tế?"

"Chẳng lẽ cả đời bồ cũng không nói tên Nhiễm Ngạo? Chẳng lẽ bồ cả đời cũng núp ở nhà của mình?" Lời của nó mỗi lần cũng ngay vấn đề tôi muốn trốn.

Tôi bất đắc dĩ than thở: "Mình quá ngoài ý muốn , mình thật sự là nhìn

không ra Nhiễm Ngạo chỉ có 18 tuổi, anh ngôn hành cử chỉ rõ ràng chính

là đàn ông a."

"Cũng khó trách, nghe nói những thiên tài nhi đồng cũng rất sớm thành thục." Nó phụ họa tôi.

"Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt của bọn mình, mình ở tiệm ăn nhanh, cơm

nước xong, mới vừa đi ra cửa tiệm, anh ấy liền đuổi theo ra tới gọi mình lại, sau đó đem tôi cái túi áo lót mình vừa mua để quên trong quán đưa

cho mình. Lúc ấy thật lúng túng, ngay cả lỗ tai đều nhanh chín, nói cám

ơn lập tức chạy nhanh trở về. Ngày thứ hai đi là hoạt động kéo tài trợ

của học viện, không nghĩ tới anh lại chính là tổng giám đốc của công ty

phần mềm máy tính, mình nghĩ đến chuyện hôm trước, ngay cả cổ đều đỏ."

Tôi đắm chìm ở trong ký ức, không khỏi khẽ cười: "Sau lại anh ấy lại bắt đầu hẹn tôi, nói thích bộ dạng đỏ mặt của tôi."

"Nhớ anh ta?" Thịnh Hạ nhẹ nhàng hỏi.

"Có chút." Tôi nhìn ánh trăng, hít sâu một cái: "Nhưng hận anh ta lừa mình hơn."

Thịnh Hạ siết chặc cánh tay của tôi, bày ra an ủi: "Có lẽ đó là một khảo

nghiệm. Có thể là ông trời không ưa hai người các bồ quá hạnh phúc, cho

nên trước khi kết hôn đưa tới một đạo trắc nghiệm."

"Vậy bồ cùng

Diệp Nghị thì sao, anh ta đối với bồ tốt như vậy, người nhà của anh cũng thích bồ, lực cản gì cũng không có. mình xem hẳn là khảo nghiệm các bồ

mới đúng."

Diệp Nghị tức là bạn trai của nó kiêm người lảnh đạo

trực tiếp, diện mạo cao lớn khôi ngô, hiên ngang khí vũ, nhìn qua thành

thục chững chạc, vẻ mặt chánh khí. Trọng yếu hơn là đúng Thịnh Hạ mới

trầm trồ khen ngợi, cái gì cũng theo nó, cho tới bây giờ chưa nói câu

nào nặng, không giống Nhiễm Ngạo, cả ngày đều nói độc ác với tôi. Nhưng

người phụ nữ này không thức thời, người ta đau khổ đuổi theo nó một năm, mới miễn cưỡng đáp ứng, thật không biết nghĩ như thế nào, bất quá cuối

cùng là tu thành chánh quả.

Cô sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói: "Có lẽ khảo nghiệm ở phía sau thì sao."

"Uy, Mình nói giỡn. Trong một đám người thảm một là đủ rồi, bồ không nên đi theo mình." Tôi vội vàng kêu lên.

Thịnh Hạ không để ý tới tôi, xoay người nhìn ngoài cửa sổ, tựa như lẩm bẩm tự nói: "Nếu như lòng của mỗi người đều có điều khiển từ xa, phía trên có

hai nút 'Yêu' với 'Không yêu'. Như vậy cũng sẽ không yêu người không nên yêu, có thể yêu người nên yêu. Hết thảy tùy mình khống chế, có thể

tránh khỏi bao nhiêu phiền não."

Nghe vậy, tôi trầm tư thật lâu,

rốt cục nói: "Nếu quả thật là như vậy, kịch truyền hình cũng cũng không

có đề tài, ngôn tình tiểu thuyết cũng sẽ tuyệt chủng, thế giới sẽ quá

nhàm chán."

Nó nhìn tôi, cho tôi nụ cười phức tạp, sau đó nhắm hai mắt lại.

Một đêm không nói chuyện, tôi dần dần chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày thứ hai bị một trận tiếng chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng

màng mở cửa vừa nhìn, nguyên lai là Lâm Dã và Cung Viêm.

Lúc này

mới ý thức tới mình quần áo xốc xếch, đầu tóc rối tung, tr