
tuổi.
Tôi quay đầu đi, nhìn Thịnh Hạ: "Thịnh Hạ, mình muốn đến nhà bồ ở vài ngày."
Tay của Nhiễm Ngạo đột nhiên nắm chặt, sau đó anh nói như cầu xin: "Tịnh Nhã, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi hãy nói, dc ko?"
"Tịnh Nhã, có phải tên khốn kiếp này khi dễ em hay không?" Thấy tôi như thế, Lâm Dã lập tức hỏi.
Tôi lắc đầu. "Tốt lắm, bọn mình đi ra ngoài trước, để cho bọn họ nói chuyện một chút."
Cung Viêm vỗ vỗ bả vai Lâm Dã. Lâm Dã do dự một chút, rốt cục đi theo
bọn họ. Cửa phòng "Két két" một tiếng đóng kín.
"Tịnh Nhã, thật xin lỗi." Nhiễm Ngạo dịu dàng nâng mặt của tôi lên: "Anh thật không phải là cố ý muốn lừa gạt em."
Nghe thấy lời này, tức giận đột nhiên xuất hiện, tôi đột nhiên hất tay của
anh ra, cười lạnh nói: "Không phải cố ý? Nhiễm Ngạo, chúng ta ở chung
một chỗ lâu như vậy, có bao nhiêu cơ hội anh có thể thẳng thắn với tôi,
nhưng anh căn bản cũng không có!"
Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ: "Anh sợ em sẽ rời khỏi anh."
"Cho nên anh mới gấp gáp muốn cùng tôi kết hôn như vậy, anh muốn lợi dụng
đứa nhỏ để trói lại tôi? Nhiễm Ngạo, anh cho rằng làm như vậy tôi cũng
sẽ không rời đi ngươi sao?!" Tôi bi phẫn khó khăn ức chế, vẫn tín nhiệm
anh như vậy, nhưng kết quả lại thế này.
Trên mặt anh hiện lên một trận kinh hoảng, hối hận cùng cầu xin, mắt xếch xinh đẹp tuyệt hiện lên u buồn thật lớn, anh đột nhiên ôm lấy tôi, thật chặt, vuốt tóc của tôi, một chút một chút: "Tịnh Nhã, chúng ta sắp kết hôn. Anh biết anh sai
lầm rồi, em muốn anh làm cái gì cũng có thể. nhưng đừng nói những câu
tức giận kiểu này."
Trước kia tôi một mực nghĩ, muốn người kiêu ngạo như Nhiễm Ngạo hướng người khác xin lỗi thật là mò trăng dưới nước.
Nhưng hôm nay tôi lại có bản lãnh để cho anh liên tục nói xin lỗi
Nhưng, tôi không có bản lãnh tiếp nhận lời xin lỗi của anh.
Rốt cuộc biết, muốn người khác đối với cô xin lỗi là chuyện tình đáng sợ cỡ nào, ý nghĩa việc cô bị thương tổn nặng nề.
"Tôi sắp kết hôn." Tôi nhìn anh, vô ý thức lắc đầu: "Nhưng với điều mới phát hiện về anh, tôi căn bản là không nhận ra chú rể. Anh biết có bao nhiêu kinh khủng không?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Anh đem tôi ôm càng chặt, chẳng qua là lẩm bẩm nói mấy chữ này.
"Nhiễm Ngạo, anh trở về đi thôi. Tôi muốn yên tĩnh một chút." Tôi đẩy anh ra, nằm xuống.
Anh do dự hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, vuốt nhẹ mái tóc rối bời của tôi:
"Tốt, trước hết ở tại nhà Thịnh Hạ, chờ em hết giận, anh lại đến đón
em."
Tôi không phản ứng chút nào.
Tiếp theo, phía sau yên
lặng hồi lâu, tôi thậm chí cảm giác được đến ánh mắt phức tạp của Nhiễm
Ngạo vẫn quấn quanh trên người của tôi, rốt cục, anh mở cửa rời đi.
Tôi buông lỏng một hơi, nằm ở trên giường bệnh, đầu cháng váng nặng nề, đau đớn không chịu nổi.
Cha đứa bé của tôi chỉ có 18 tuổi.
Nhớ lại, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang cùng tái nhợt.
Từng, tôi đã yên lòng đưa tay giao cho anh như vậy, để cho anh dẫn tôi đi.
Nhưng tôi tin cậy như thế, cũng không ở trước mặt anh đề phòng, thoáng
qua lại biến thành xa lạ như thế. Tôi chỉ có thể khủng hoảng rút tay về, trong lòng bàn tay rỗng tuếch, bốn phía một mảnh sợ bóng sợ gió, tôi
đợi tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào.
Nhiễm Ngạo a Nhiễm
Ngạo, ngươi có hiểu hay không, này không chỉ là tức giận đơn giản như
vậy. Ngươi trong một đêm biến thành 18 tuổi, bảo tôi dùng tâm tình gì đi tiếp thu đây?
"Bây giờ định làm như thế nào?" Thịnh Hạ vừa sửa sang lại giường đệm vừa hỏi.
Sau khi Nhiễm Ngạo rời đi, tôi không để ý bọn họ ngăn cản, cố ý xuất viện, đi tới nhà Thịnh Hạ.
"Ai biết được?" Tôi xoa cái trán như cũ mơ hồ còn đau, cười khổ.
"Mình biết, Nhiễm Ngạo đùa giỡn như vậy cũng quá lớn. Chào hỏi cũng không có
một tiếng liền một chút thu nhỏ lại 6 tuổi, quả thật làm cho người khó
có thể tiếp nhận." Cô ngồi ở bên cạnh tôi, an ủi ôm chầm bờ vai của tôi: "Bất quá tôi nghĩ, anh ta nhất định là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."
"Nỗi khổ tâm? Những tội phạm kia tất cả cũng có nỗi khổ tâm, nhưng như vậy
có thể vô tội phóng ra sao?" Tôi tựa đầu vào hai tay, cười khổ không
dứt: "Tại sao mình gặp phải loại chuyện này đây?"
"Đứa bé kia làm sao bây giờ?" Thịnh Hạ nhẹ nhàng hỏi.
"Không nên hỏi vấn đề mình không cách nào trả lời." Tôi tựa vào trên vai nó:
"Còn có, bồ sẽ không kiện mình cùng người chưa thành niên ở chung phi
pháp chứ?"
Thịnh Hạ hài lòng cười cười: "Còn có tâm tư nói giỡn, không hổ là Vệ Tịnh Nhã."
"Đời người mà, không khóc liền cười, cho dù bồ luôn là mặt không chút thay
đổi, hơn 30 tuổi cũng sẽ có nhiều nếp nhăn tính không ra." Tôi thở dài.
Chuyện của ngày mai để cho ngày mai Vệ Tịnh Nhã đi giải quyết sao.
Buổi tối, tôi cùng Thịnh Hạ ngủ ở trên chiếc giường lớn thoải mái tới cực
điểm của cô. Rèm cửa sổ trong phòng không có kéo, ánh trăng màu bạc đổ
xuống trong phòng, vừa nhu hoà vừa tinh khiết.
Tôi nhìn trần nhà, thủy chung không cách nào ngủ. Trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh ban ngày.
Nhiễm Ngạo bây giờ đang làm gì? Tôi rốt cuộc phải làm gì? Hài tử phải làm gì? Những vấn đề khiến kẻ khác nhức đầu không th