Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323474

Bình chọn: 8.00/10/347 lượt.

Thiệu Duật Thần bước ra khỏi vũng bùn này, bắt đầu một cuộc sống mới, anh ta không muốn Mục Uyển Thanh đi trên con đường này càng chạy càng xa, hoặc có lẽ anh ta còn những tâm tư khác.

Khi Thiệu Duật Thần được đẩy đến bãi đậu xe trong lòng đất, Mục Uyển Thanh đã đứng tại đó, cô ta đội tóc giả trên đầu, giấu đi mái tóc dài của mình, mặc một bộ âu phục, bởi vì băng vải tại bả vai, từ sau lưng thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ yếu ớt của phụ nữ, hơn nữa vóc dáng của Mục Uyển Thanh không thấp, nhìn xa từ sau lưng thật đúng là có chút giống đàn ông.

Mục Uyển Thanh vội vàng đến gần, nhưng người nọ vẫn chưa tỉnh lại, trong mắt cô ta ngấn lệ, “Duật Thần, Duật Thần.”

Văn Chính Đông tiến lên, cẩn thận kéo cô ta ra, “Uyển Thanh, cô đừng kích động như vậy, chính cô cũng là người bệnh, cô phải tự chăm sóc mình đó mới là điều quan trọng nhất.”

“Sao anh ấy còn chưa tỉnh, có phải giải phẫu có vấn đề không, rốt cuộc anh có biết phẫu thuật không hả?” Cô ta hướng về Hứa Tấn Dật ở bên cạnh không phân tốt xấu mà chỉ trích.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều đành chịu, bác sĩ Hứa cũng biết vị Mục tiểu thư này có tiếng khó đối phó, cũng là người chủ không thể trêu chọc, anh ta chỉ có thể lắng nghe ở bên cạnh.

“Uyển Thanh, cô hãy bình tĩnh một chút, đây là giải phẫu mở lồng ngực, thuốc gây mê đương nhiên mạnh hơn, cô đừng cố tình gây sự.” Văn Chính Đông giận đến tái mặt, đây không phải là lúc cô ta bốc đồng. Anh ta mở cửa xe bên cạnh, “Cô ngồi xe tôi, xe của tam thiếu gia sắp đi rồi.”

Mục Uyển Thanh không lên tiếng, cẩn thận ngồi vào trong. Văn Chính Đông đến trước mặt Điền Kế Sơn nhỏ giọng dặn dò vài câu rồi lên xe cứu thương.

Dọc đường đi, trên mặt Mục Uyển Thanh u ám, không vui. Cô ta tò mò nhìn Điền Kế Sơn ở phía trước, “Anh chính là vệ sĩ mà Duật Thần tìm cho Uông Ninh Hi?” Cô ta cười lạnh, trên mặt chợt hiện ra một tia khinh thường, “Anh ấy thật là để tâm đến người phụ nữ kia, lúc này Uông Ninh Hi chạy đi đâu chứ.”

Điền Kế Sơn nghiêm túc lái xe, không tiếp lời Mục Uyển Thanh. Nhưng mấy câu nói đó cũng khiến anh ta biết tính tình ương bướng và đố kỵ của người phụ nữ ngồi phía sau. Anh ta cúi đầu mỉm cười, trong lòng đại khái hiểu được vì sao cô ta bị thất bại cho người phụ nữ mà cô ta khinh thường. Trong mắt Điền Kế Sơn, Uông Ninh Hi là tiêu chuẩn của một người phụ nữ không gây phiền phức cho đàn ông, không có người đàn ông làm chuyện lớn sẽ chán ghét phụ nữ như vậy, mà Mục Uyển Thanh vừa lúc trái ngược, cô ta luôn muốn có chủ kiến dẫn đầu người khác. Điều này đối với Mục Uyển Thanh mà nói là bản năng, đây chính là tính cách của cô ta, Mục Uyển Thanh càng cần một người đàn ông có thể bao dung thấu hiểu cô ta. Đối với Uông Ninh Hi, Điền Kế Sơn cảm thấy, ngoại trừ tính cách bình thản bên ngoài, cô còn có một số điều khiến người ta không thể phỏng đoán. Lần đầu gặp mặt, trong nháy mắt anh ta có ấn tượng Uông Ninh Hi là người thanh nhã và thần bí, mà điểm thần bí này có lẽ chính là vũ khí bí mật tối cao hấp dẫn người đàn ông như Thiệu Duật Thần.

Đến Thiệu trạch, hai chiếc xe ngang nhiên dừng lại ở lối vào, cổng chính vẫn như thường, chẳng qua là rút lại những người bảo vệ giữ cửa, chỉ có chú Thiệu và một vài người làm trung thành nhiều năm của Thiệu gia canh giữ cửa.

Mục Uyển Thanh xuống xe vào cửa trước, sau đó tránh ở phía sau để không lộ ra bên ngoài, trong nhà đã chuẩn bị một chiếc xe lăn chờ ở đó, “Tôi không ngồi, tôi không vô dụng như vậy.” Nói xong, cô ta liếc nhìn Uông Ninh Hi đang đứng trên cầu thang.

Ninh Hi trông thấy Thiệu Duật Thần được xe cứu thương đẩy vào, cả người nằm thẳng đờ ở đó, trong lòng cô đột nhiên thắt chặt, cô không khẩn trương như khi ngồi một mình trong phòng tưởng tượng bệnh tình của anh, nhưng càng nhiều hỗn loạn và sợ hãi tấn công trên người cô.

Vài bước đi của cô suy sụp, động tác nhanh đến kinh người, Văn Chính Đông ở dưới cầu thang đi qua đỡ lấy Uông Ninh Hi, để cơ thể mình đến gần vì bộ dáng nhìn như sắp ngã xuống của Uông Ninh Hi, “Uông tiểu thư, cẩn thận một chút, nếu cô bị thương thì ai sẽ chăm sóc thiếu gia.”

Uông Ninh Hi ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, trong mắt anh ta loé lên ý tứ không rõ ràng làm cho lòng cô có chút bất an, từ khoé mắt của Văn Chính Đông cô lại nhìn thấy ánh mắt mang theo đố kỵ và dò xét của Mục Uyển Thanh.

“Cám ơn Văn tiên sinh.” Ninh Hi đẩy anh ta ra rồi đến trước giường bệnh, cô đưa tay xoa mặt Thiệu Duật Thần, cảm giác được độ ấm của làn da và hơi thở ấm áp của anh, trái tim cô mới bình tĩnh lại một chút, nước mắt cô không thể nén xuống mà rơi trên gương mặt anh, một giọt, hai giọt, ba giọt…

Cô ngẩng đầu lấy tay lau nước mắt, Thiệu Duật Văn đi lên nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô, “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận thì sẽ nhanh chóng hồi phục. Chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Duật Thần tôi giao cho cô, cậu ấy tin cô nhất, cô đừng để mọi người chúng tôi thất vọng.”

Uông Ninh Hi buông tay, cô phát hiện mọi người trong phòng khách đang nhìn mình, biểu hiện của cô hơi mất tự nhiên, điều này khiến Mục Uyển Thanh dè bỉu, rốt cuộc


pacman, rainbows, and roller s