Teya Salat
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323825

Bình chọn: 9.00/10/382 lượt.

yền, đi không tới một ngày, đã tới một hòn đảo không có người ở.

Mấy người xuống thuyền, mắt thấy thuyền kia chậm rãi biến mất ở mặt biển.

Phượng Thiên Vũ thấy thể mới giải huyệt đạo cho Long Phù Nguyệt.

Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại, vừa thấy mình đang ở trên một đảo nhỏ hoang vắng, thì hoảng sợ. Trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Phượng Thiên Vũ không thèm nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đi theo chúng ta.”

Long Phù Nguyệt nhìn nhìn vài người chung quanh, lùi từng bước: “Các ngươi…….Các ngươi cũng không phải là người tốt! Ta sẽ không ở cùng một chỗ với các ngươi.”

Cổ Nhược thở dài: “Long công chúa, yên tâm, chúng ta đối với ngươi không có ác ý, sẽ không hại ngươi đâu.”

Tiểu hồ ly cũng gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, tuyệt đối sẽ không hại ngươi. Dù sao thân thể này cũng đã từng là bằng hữu của chúng ta, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ………..”

Nó còn chưa nói hết câu, cái đuôi bỗng như bị ai tóm lấy nhấc lên.

Bốn chân nó khua loạn, tức giận kêu to: “Hoa Tích Nguyệt, ngươi lại túm cái đuôi cái đuôi của ta!”

Hoa Tích Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn nó: “Hoa Đậu Đậu, ngươi không nói cũng đâu có ai bảo ngươi câm đâu!”

‘Long Phù Nguyệt’ cũng rất thông mình, đôi mắt di chuyển vòng vo, nhìn mấy người một lượt, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt đi: “Các ngươi……các ngươi muốn cho người đàn bà kia về đúng không? Đến chiếm lấy thân thể của ta, các ngươi đừng quên, thân thể này chính là của ta, nàng ta mới là kẻ xâm nhập!”

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nhìn nàng: “Ngươi đừng quên, vài năm trước ngươi cũng đã chết, nếu Tiểu Nguyệt Nguyệt không chiếm dụng thân thể của ngươi, thì nó đã sớm rữa nát! Làm sao còn cơ hội cho ngươi trở lại.”

‘Long Phù Nguyệt’ cứng họng, cả giận nói: “Bất kể như thế nào, thân thể này vẫn chính là của ta! Ta muốn thế nào thì như thế đó!”

Tiểu hồ ly bỗng sốt sắng nói: “Thế ngươi muốn thế nào? Trăm ngàn lần không thể huỷ đi cái thân thể này, bằng không tiểu chủ nhân của ta làm sao có nhà mà về…….”

Mặt Long Phù Nguyệt cứ đột nhiên hồng rồi lại đột nhiên trắng, nàng từng bước lui về phía sau, giận quá mà cười: “Các ngươi thật đúng là cường đạo! Hừ, sợ ta huỷ đi cái thân thể này sao? Ta sẽ huỷ hết lần này đến lần khác cho các ngươi xem!”

Bây giờ nàng đang đứng trên bờ, phía dưới là một khối đá ngầm lớn. Một câu vừa mới nói xong, ‘bùm’ một tiếng liền nhảy xuống biển!

Bọn người Hoa Tích Nguyệt hoảng sợ, hai hồ ly này đều là vịt trên cạn, không xuống nước được, vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Nhược cùng Phượng Thiên Vũ. Công phu của Cổ Nhược không dùng ở dưới nước được, nên hơi nhíu mày, cũng nhìn nhìn Phượng Thiên Vũ: “Còn không mau đi cứu nàng?!”

Phượng Thiên Vũ lại không nhúc nhích, trên khuôn mặt tuấn mĩ là nụ cười khó lường.

Nước biển nơi này cũng không nông, sâu chừng hai ba trượng, Phù Nguyệt lại không biết bơi, nên vừa ngã xuống, nàng đã uống vài ngụm nước, nàng mặc dù là muốn tự sát, nhưng dãy dụa là bản năng của con người, nàng ở trong nước liền khua loạn xạ, cứ chìm rồi lại nổi.

Nàng thật sự không nghĩ rằng, Phượng Thiên Vũ sẽ trừng mắt nhìn nàng chết đuối!

Khí lực càng lúc càng nhỏ, hình ảnh trước mắt dần dần biến thành màu đen.

Nàng đã từng chết đuối một lần, loại cảm giác đau khổ này sâu đến tận xương tuỷ, bây giờ tràn ngập trong người nàng. Khiến nàng sợ đến hồn phi phách tán.

Mở miệng kêu to: “Cứu mạng____”

Vừa mới mở miệng, nước liền tràn vào mũi và miệng.

Nàng cố gắng mở miệng hô hấp, nhưng chỉ toàn là nước và nước……

Rốt cuộc nàng bị hôn mê, mất đi tri giác, thân mình từ từ chìm xuống dưới.

……………….

Một luồng khí nóng đột nhiên truyền vào trong cơ thể của nàng, ‘phụt’ một tiếng, nước từ trong miệng chảy ra.

Bên tai truyền đến tiếng tiểu hồ ly hoan hô: “Tốt lắm, đã sống lại rồi!”

Trong lòng ngực cảm thấy đau đớn, Long Phù Nguyệt ho liên tiếp vài cái, đem toàn bộ nước trong khí quản phun ra. Đầu óc chóang váng, cảm thấy nhức óc, giống như có tiếng chiêng trống khua loạn trong đầu. Toàn bộ quần áo ẩm ướt, gió biển thổi qua, nàn chợt rùng mình một cái, liên tiếp hắt xì.

Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, mới phát hiện ra mình đang nằm trên một tấm lưới.

Tấm lưới này rất nhỏ, mình lại giống như một con cá chết, nằm ở giữa lưới.

Khi nàng đã mở to mắt, cổ tay Phượng Thiên Vũ chuyển động, tấm lưới kia ‘ bá ’ một tiếng, ở trong tay hắn biến mất không thấy gì nữa. Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: “Cảm giác chết đuối vẫn còn chứ? Muốn thử lại lần nữa không?”

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bỗng nhiên tức đến đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, bất chợt nhào đến mắng: “Ngươi là ma quỷ! Ma quỷ máu lạnh!”

Người này chắc chắn là cố ý, cố ý để cho nàng nếm cảm giác chết đuối, lại không cho nàng chết thật

Phượng Thiên Vũ né thân mình, khiến nàng chụp vào không khí.

Dưới chân nghiêng một cái, suýt nữa lại ngã xuống biển!

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Long công chúa, ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi chết. Nếu như ngươi vẫn muốn hưởng thụ cảm giác này, thì cứ việc nhảy xuống biển, không sao cả.”

Long Phù