Old school Easter eggs.
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324491

Bình chọn: 7.00/10/449 lượt.

huốc trị liệu bị phỏng, thoa ở ngoài miệng.

Mấy ngày nay tình trạng, vẫn không ngừng như thế, nàng cũng vẫn không nghỉ ngơi được đầy đủ.

Giờ phút này cơn buồn ngủ lại tràn đến. Nằm ở trên giường, ngã đầu liền ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ mơ màng màng tựa hồ là đến một chỗ. Đó là một chỗ căn nhà thật lớn.

Mà mình tựa hồ đang ở bên bếp lò xào rau, bên cạnh một bàn đầy thức ăn đã được nấu chín.

Dưới lò một nam tử đang châm củi, một thân áo trắng, trắng chói mắt, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú có chút tro bụi, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia có chút chật vật, không khỏi cười ha hả.

Hắn lại tức giận kéo nàng xuống, con mắt vòng vo vừa chuyển, liền đem bàn tay đầy bụi cũng bôi ở trên mặt nàng.

Đem nàng bôi giống như diễn viên hí khúc, hay mèo.

Nàng thuận tay cầm lên oa sạn hướng hắn vỗ đi xuống.

Lại bị hắn vô cùng thoải mái đoạt đi.

Vươn tay kéo nàng vào lòng, nàng liền dừng chân không được, nhào vào trong ngực của hắn.

Hắn khép mắt lại, xấu xa cười, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng quẩy người một cái, liền cũng mặc hắn……

Thức ăn trong nồi kia, một lúc lâu không có người đảo chuyển, rốt cục không thể nhịn được nữa hồ lên.

Vù toát ra một ngọn lửa thật cao!

Nàng cả kinh, rốt cục tỉnh.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng hẳn, trong phòng không có một bóng người.

Nàng ngơ ngác sợ run một lát, mộng đêm qua tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng nhớ kỹ vài đoạn ngắn linh tinh.

Nhất là nụ hôn kia, đúng là dị thường rõ ràng.

Hơn nữa nhớ lại người hôn nàng chính là tên kia, khuôn mặt của nàng vù một chút đỏ hoàn toàn. Trong lòng lại nhớ đến một người duy nhất.

Đó—— Đó lại là Phượng Thiên Vũ.

Không nghĩ tới đang ở trong mộng hắn cũng có thể nhóm lửa nấu cơm.

Nàng cùng hắn lại sẽ có một ngày như thế. Thực ấm áp cũng rất ngọt ngào mật mật……

Nàng không khỏi nở nụ cười khổ.

Đây đại khái là khoảng thời gian mà chủ nhân thân thể này lúc trước đã trải qua sao?

Cũng hoặc là bởi vì nụ hôn đầy cưỡng chế của hắn ngày hôm qua, nên đã họa ra cho nàng một giấc mộng xuân như vậy, thật sự không thể nói nổi.

Đều nói ngày có chút suy nghĩ, đêm liền nằm mộng.

Nàng không phải thích đại sư huynh sao? Muốn mộng cũng nên mơ thấy hắn a, Sao lại—— Sao lại mộng thấy vị Cửu vương gia này?

Hơn nữa giấc mộng này lại sáng rỡ rõ ràng giống như từng chân thật phát sinh qua. Làm cho tâm nàng một trận lại một trận dao động……

Nàng kinh ngạc ngây người một lúc lâu sau. Buồn bực.

Bất chợt nhớ tới thương thế của Phượng Thiên Vũ, một đêm trôi qua, không biết hắn đã đỡ chút nào chưa?

Còn có, tiểu nha đầu kia Lục Nhi tại sao lại không trở về?

Đưa chén cháo và đem cả bản thân cũng đưa đến nơi đó luôn rồi?

Nàng ở trong phòng rốt cuộc ngồi không yên, vội vội vàng vàng đi vào tĩnh thất Phượng Thiên Vũ tu dưỡng.

Ở cửa do dự một chút, rốt cục cắn chặt răng, đẩy cửa đi vào.

Tình cảnh ở trong phòng lại làm cho nàng thực ngẩn ngơ.

Phượng Thiên Vũ ngửa mặt nằm ở trên giường. Sắc mặt so với hôm qua tựa hồ có một chút khởi sắc, lông mi cụp xuống, đang ngủ say.

Mà Lục Nhi ngồi ở bên cạnh giường, cầm một cây quạt nhẹ nhàng quạt cho hắn.

Ánh mắt của nàng ấy si ngốc nhìn Phượng Thiên Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có một tia đỏ ửng.

Cũng nói không rõ là sao lại thế này, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim ‘lộp bộp’ nhảy dựng, nhịn không được ho một tiếng.

Tay Lục Nhi run lên, cây quạt thất thủ rơi trên mặt đất.

Nàng mặt đỏ tai hồng, cuống quít đứng lên, cuống quýt giải thích: “Tiểu —— Tiểu thư, người, người đã đến rồi. À, nô tỳ thấy Cửu vương gia bệnh trầm trọng như thế, mà bên người cũng không có người chăm sóc, cho nên, cho nên liền tự chủ trương lưu lại……”

Những lời này nàng ta nói lắp bắp, hiển nhiên trong lòng có mờ ám.

Long Phù Nguyệt thở dài một hơi. Nàng biết Phượng Thiên Vũ này, thần khí khác người, cùng với gương mặt tuấn tú đến nhân thần đều căm phẫn, lại không nghĩ rằng ngay cả nha đầu của mình cũng bị dụ dỗ.

Xem vẻ mặt háo sắc của nha đầu kia, ôi, thật sự làm cho nàng cảm giác quá mất mặt.

“Quên đi, ngươi đi ra ngoài trước đi. Đem cho hắn thêm một chén cháo.”

Lục Nhi đáp ứng một tiếng, quýnh lên rời đi.

Long Phù Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Người này bình thường ngủ so với con thỏ còn muốn tỉnh ngủ hơn, hôm nay tại sao lại ngủ mê say như vậy?

Hay là —— Hắn lại hôn mê tiếp?

Bước vội đi đến trước giường của hắn, lấy tay thử một chút hô hấp của hắn. Sắc mặt không khỏi tái đi.

Lại không thở!

Gần như không kịp suy nghĩ, nàng liền cúi đầu xuống, muốn tiếp tục dùng hô hấp nhân tạo cho hắn.

Hít một ngụm khí thật to, môi vừa mới chạm vào bờ môi của hắn, lại phát hiện môi của hắn dĩ nhiên là ấm áp.

Mà đôi mắt của hắn cũng không biết mở khi nào, chìm đen giống như lốc xoáy, đang tràn đầy ý cười nhìn nàng.

Long Phù Nguyệt suýt nữa trực tiếp nhảy dựng.

Một hơi dấu ở trong cổ họng, lên không nổi lại không thể nuốt xuống. Liên tiếp lui về phía sau vài bước, mới ấp úng nói: “Ngươi…… Thì ra ngươi cũng không có ngất. Nh