Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323271

Bình chọn: 8.00/10/327 lượt.

lạ, nôn nóng một chút cũng là chuyện bình thường

***

Sáng sớm khi Tần Tống rên rỉ tỉnh giấc, toàn thân anh đều đau nhức. Anh lắc

cổ, quay mặt nhìn sang thấy Hàn Đình Đình đang an giấc ngủ sâu trên

giường. Tấm rèm cửa sổ dày, dài sát đất che đi ánh sáng mặt trời nóng

bức của những ngày cuối hè, sáng lên một màu óng ánh, soi rọi dáng hình

còn say giấc nồng đang quay lưng lại với ánh sáng ấy. Cảnh sắc lúc này

đẹp như tranh vẽ.

Những hình ảnh tối qua dần dần lướt qua tâm trí Tần Tống.

“Nhìn thế này trông cô cũng rất xinh đấy! Trắng trẻo mềm mại… Cô quả là “bánh bao nhỏ quê mùa” mà!”

Xì… Sao mãi vẫn không bỏ được cái tật cứ uống rượu vào là thích nói sự thật thế nhỉ? Anh mà… lại nói với Hàn Đình Đình rằng cô rất xinh đẹp ư? Tần

Tống ôm cái đầu đang dội lên từng cơn đau nhức, híp mắt giận dữ nhìn

dung nhan Đình Đình khi ngủ say. Có chỗ nào đẹp đâu chứ! Chẳng qua chỉ

trắng trẻo một chút, đáng yêu một chút thôi, Tần Tống anh phẩm vị thanh

cao không bao giờ bị cám dỗ bởi những thứ vật chất phù phiếm, sao có thể “chấm” kiểu con gái thế này chứ?

Hừ hừ hừ! Cái gì mà “chấm” với

không “chấm”, mới sáng bảnh mắt mà cái mồm thối này, nói chuyện tốt đẹp

thì chẳng linh mà sao nói chuyện xấu thì lại linh nghiệm thế!

Tần Tống trừng mắt với “bánh bao nhỏ quê mùa” đang say sưa ngủ không hề

biết gì, rồi chống tay, bật người dậy đi về phía phòng tắm.

***

Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm khiến Hàn Đình Đình trong cơn mơ màng tỉnh giấc. Vì muốn đi vệ sinh, cô dụi mắt nhảy xuống giường đẩy cửa

phòng tắm. Thấy cửa khoá, Hàn Đình Đình liền gọi cửa theo bản năng: “Bố

ơi nhanh lên! Con muốn đi vệ sinh.”

Âm thanh từ phía trong bỗng nhiên ngừng lại.

Sau đó cửa bị giật mạnh ra, “bố Đình” khoác khăn tắm màu trắng mặt đen thui, hằm hằm trợn mắt với cô.

Hàn Đình Đình giật bắn vì khuôn ngực rắn rỏi còn tỏa ra hơi nóng của Tần

Tống, hai mắt trợn tròn, phút chốc cô quên cả buồn ngủ, tỉnh táo hoàn

toàn.

“Ai là bố cô hả?” Tần Tống nghiến răng hỏi: “Cô chỉ kém tôi có năm tuổi thôi chứ bao!” Cái người sắp ba mươi, anh chàng chuẩn bị

“đầu ba”, hay nói một cách chính xác là gã đàn ông trẻ con gần ba mươi

này khá nhạy cảm với vấn đề tuổi tác.

“Xin… xin… xin lỗi!” Hàn

Đình Đình bắt đầu nói lắp, từ bé hễ căng thẳng là cô lại nói năng không

được lưu loát. Ánh mắt không biết nhìn vào đâu, hoảng loạn tìm chỗ đậu,

cố tránh đống cơ bắp trước mặt.

Cô nhìn phía sau lưng Tần Tống,

thấy bồn tắm giữa phòng đang toả hơi nóng hầm hập, trên mặt bồn là một

lớp màn đỏ tươi tắn rực rỡ đang yêu kiều trôi nổi theo làn nước sóng

sánh.

Hàn Đình Đình càng lắp bắp: “Cái… cái đó… những cánh hoa đó!”

Tần Tống khinh thị nhìn cô: “Chưa tắm bằng cánh hoa hồng bao giờ à?” Trong

đầu anh thầm nghĩ “bánh bao nhỏ quê mùa” nhất định là lần đầu thấy thứ

đồ xa hoa đẹp đẽ thế này, liền quay người ngông nghênh bước vào bồn,

trầm mình xuống ra vẻ say mê. Làn nước dập dềnh những cánh hồng không

ngập tới chiếc cằm anh tuấn của anh, Tần Tống nhẹ nhàng vốc nước và cánh hoa xoa lên mặt, liếc xéo Đình Đình.

“Này, cô định cứ đứng ở cửa nhìn đến khi nào đấy?” Tần Tống nhàn nhã hỏi.

“Tần Tống…” Hàn Đình Đình rất khó xử mở lời: “Những cánh hoa đó… không sạch đâu… Anh mau ra đi, đừng ngâm mình nữa!”

Tần Tống ngạo mạn đưa hai tay gối ra sau đầu, nói: “Đây là phương pháp làm

đẹp đấy, đã qua các công đoạn xử lý và tẩy sạch rồi, sao có thể không

sạch chứ?” Để chứng minh cho lập luận của mình, anh với tay tới rổ mây

bên giá gỗ bốc thêm một nắm hoa, vò vò trên mặt mình hưởng thụ.

“Cô mau ra đi! Đừng làm phiền tôi thư giãn!” Tần Tống làm bộ muốn cởi khăn

tắm ở thắt lưng ra, Hàn Đình Đình thấy vậy cuống quýt đóng cửa rút lui.

Làm sao đây? Hàn Đình Đình trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, thầm gửi lời xin lỗi đến người đang vui vẻ ngâm mình trong phòng tắm: Xin lỗi!

Hôm qua tôi không nên lười biếng! Vớt cánh hoa ra rồi thì nên… ra ngoài

kiếm thùng rác vứt đi! Tần Tống! Xin lỗi!

***

Theo kế

hoạch, hôm nay ban ngày họ sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn, đến tối đáp chuyến

bay chín giờ đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật. Ăn cơm trưa xong Hàn Đình

Đình bắt đầu thu xếp hành lý, Tần Tống rảnh rỗi đi tới đi lui trong

phòng, không ngừng bới lông tìm vết. Nhưng Hàn Đình Đình ứng phó rất

chuyên nghiệp.

“Đây là cái gì?” Tần Tống xách tai con gấu Teddy lên, nhíu mày hỏi: “Cô đem thứ này đi du lịch làm gì?”

Hàn Đình Đình rất vui vẻ quay sang Tần Tống giới thiệu người bạn mới: “Đây là Phốc Phốc.”

Tần Tống vung tay ném con gấu cũ mèm ra xa. Hàn Đình Đình thấy vậy cuống

quýt nhặt con gấu lên, cẩn thận phủi bụi. Tần Tống thấy thế nhướng mày.

“Tôi bị dị ứng với bụi, cô mau vứt cái thứ đầy lông lá này đi!”

“Phốc Phốc không rụng lông đâu…” Cô giấu Phốc Phốc vào trong áo mình nói:

“Tôi đặt trong phòng riêng của mình không được sao? Đảm bảo không để anh trông thấy nó đâu!”

“Không được!” Tần Tống cuối cùng cũng tìm ra một việc để làm khó “bánh bao nhỏ quê mùa”, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ

lạnh lùng, khắc nghiệt, thực ra trong lòng cảm thấy đắc chí, thích thú

vô cùng.

*


Duck hunt