
ông trung niên bên cạnh, nói.
“Bánh rán ư? Kiếm ở đâu ra được bây giờ? Đã ba ngày không còn tiền mua lương
thực rồi, chỉ còn hai túi đồ ăn mặn thôi, ông có lấy không?” Trụ Tử phải tốn khá
nhiều công sức mới lôi được từ trong túi ra một gói đồ ăn rồi quăng ra.
“Thế cũng được, chỉ cần có chút gì đó cho vào miệng là được thôi mà, nhạt miệng
quá !” Ông già cười vẻ thoả mãn.
Lương Duyệt hít một hơi thật dài, khẽ đóng cánh cửa của ô cửa mà người khác
thường lén nhìn trộm qua đó, rồi rón rén đi tới trước bàn làm việc của Hàn Ly,
khẽ hỏi: “”Làm thế nào bay giờ? Cứ tiếp tục như thế này sao? Ở bên ngoài bọn họ
đã ăn cơm tối rồi đấy!”
Hàn Ly thở dài, đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, đáp: “Cô xem đi, vụ này không
thể nào giải quyết được đâu, bên kia là những kẻ đầu nậu, lại là bọn lưu manh.
Không biết họ đã thuê được nhiều người làm từ vùng miền núi nào, công trình đã
xong rồi, bên đầu tư cũng đã thanh toán hết kinh phí rồi, nhưng bọn chúng đã ôm
tiền, cắp đít bỏ đi. Những người này đâm ra bơ vơ, chẳng có nơi trú thân, phải
ở trong gầm cầu hơn tháng trời nay rồi, thế mà đến địa chỉ của những kẻ đầu nậu
kia ở đâu cũng không biết, vì thế kiện thế nào được? Mà kiện ai, kiện ở đấu?”
“Nếu chúng ta mời bên bộ phận tư pháp cùng hỗ trợ thì sao?”Lương Duyệt quay đầu
lại nhìn cánh cửa phía sau lưng với vẻ cảnh giác, cô sợ những người kia nghe
tiếng.
“Chỉ dựa vào điều đó thôi sao?”Hàn Ly nói, tay đẩy tờ giấy về phía Lương Duyệt.
Lương Duyệt cầm tờ giấy lên lắc đầu với vẻ bất lực, trên tờ giấy được xé ra từ
một cuốn sổ là những dòng chữ xiêu vẹo ghi tên của mười mấy người, phía trên
cùng còn có một dòng chữ: hãy trả lậi sự công bằng cho chúng tôi.
Im lặng một hồi lâu, sau cung Lương Duyệt mới lên tiếng: “Vậy, chúng ta không
giải quyết vụ này nữa?”
Men rượu còn lại của bữa trưa đã tan hết từ lâu, nhưng nhìn mười mấy con người
ở bên ngoài, cô vẫn không có cách nào đẩy họ sang trạm trợ cứu được. Thu nhập
trong hai năm, đó có lẽ là khoản tiền mà họ định dùng vào việc làm nhà, lấy vợ,
có lẽ là khoản định dùng vào việc chăm sóc nuôi dưỡng cha mẹ. Nếu không đòi
được khoản tiền ấy, chưa biết chứng nó sẽ ảnh hưởng tới chuyện cả cuộc đời
của.họ
“Chỉ có thể đưa họ tới Bộ Lao động, để cho bên trên đó giải quyết. Nhưng, nhìn
điệu bộ của họ thì có thể biết chắc là họ không có Hợp đồng lao động, vì vậy cơ
hội để ở đó nhận thụ lý cũng không rất ít. Chuyện này rất khó giải quyết, chẳng
dựa vào đâu được cả.” Hàn Ly cầm tờ giấy lên vo thành một nắm rồi vứt vào thùng
rác, sau đó quay lại nói: “Hơn nữa, chuyện cô đưa bọn họ tới chỗ Bộ Lao động
cũng không được để cho cô Nghiêm biết đâu đấy, nếu không cô ấy sẽ cứ nhằm vào
cô mà nói này nói nọ đấy.”
Lương Duyệt đứng im tại cỗ, mắt nhìn vào tờ giấy đang từ từ xoè ra trong sọt
rác, tiếng của Hàn Ly vẫn vang bên tai cô: “Cô cũng nên biết là, không phải
chúng ta tàn nhẫn, mà là vì khả năng để họ thằng kiện quá ít.”
Lương Duyệt khẽ mỉm cười, cúi mình nhặt tờ giấy từ sọt rác lên, rồi cẩn thận mở
nó ra và vuốt cho phẳng phiu, sau đó lại đặt nó lên bàn, dùng tay là cho tới
khi những vết nhăn trên đó gần như biến mất và những dòng chữ viết trên đó lại
hiện lên thì mới ngẩng đầu lên, trong mắt cô là vẻ sáng bừng chưa bao giờ thấy
ở cô, “Nhưng nếu chúng ta thắng trong vụ kiện này thì cũng sẽ được coi như là
một cơ hội.”
“Tôi không cho rằng thông qua vụ kiện của họ mà Nghiêm Quy có thể tìm được cơ
hội đổi đời. Nếu muốn đổi đời thật sự thì sao lại không nghĩ tới chuyện thay
mặt cho Trung Thiên giải quyết vụ kiện ấy thế nào, đó mới là cơ hội thực thụ.”Những
lời gai góc của Hàn Ly đều là những sự thật, nhưng Lương Duyệt vẫn cứ cười ha
hả, rồi sau đó cầm tờ giấy ấy bước ra khỏi phòng của Hàn Ly.
“Tôi sẽ giúp các anh kiện. Nhưng trước lúc đó, mọi người phải đồng ý với một
yêu cầu của tôi.” Lương Duyệt ngồi xổm trước mặt mọi người với vẻ bình đẳng và
cùng trao đổi với họ.
Trụ Tử biết người phụ nữ uống rượu say bữa trưa, lảo đảo đi vào cửa ấy là luật
sư, những người phụ nữ này nếu mà ở nhà quê thì thế nào cũng bị đàn ông đánh
cho một trận để dạy bảo, nhưng ở Bắc Kinh thì không thể như vậy được, hơn nữa
ai cũng đáng sợ cả, cô ấy biết uống rượu thì cũng có nghĩa là người có khả
năng. Vì thế, anh ta lắp bắp: “Chúng tôi chỉ gom góp được năm trăm đồng, tất cả
đều đã nhất trí là để đưa cho luật sư, chúng tôi nhất định không thay đổi đâu.”
Lương Duyệt đã không nói cho bọn họ biết rằng, các luật sư ở đây nhận thù lao
tính theo giờ, mối một tiếng là năm trăm đồng. Cô đưa tay bóp hai bên thái
dương, chỉ vào Trụ Tử, nói: “Mười mấy người các anh phải nghe theo tôi, tôi bảo
làm gì thì hãy cứ thế mà làm, tôi đảm bảo sẽ đòi được tiền về cho mọi người.
Nhưng nếu mọi người không nghe lời tôi, thì số tiền này chẳng thấm tháp vào đâu
cả, một vụ kiện do tôi giải quyết có mức chi trả hàng mấy trăm nghìn kia.”
Những lời nói dối cần thiết là nhằm để gây áp lực tâm
lý đối với họ, bởi chi phí mấy trăm nghìn cho một vụ kiện là của luật sư Nghiêm
chứ không phải là của cô. Muốn để