
ngoãn ngồi im cũng không dám
nói gì nữa.
Xe hơi dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm của tòa
cao ốc mà Hứa Tử Ngư đang làm việc, Tống Lương Thần mở cửa xe, hận không thể đỡ cô đi lên. Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ nhìn lên trên lầu, cô nhu nhược đến nỗi không thể tự đi được sao?
“Lớp trưởng, cậu không cần
tiễn, tôi đi trước. Nếu để đồng nghiệp trông thấy thì không tốt lắm
đâu.” Hứa Tử Ngư khổ sở đứng ở cửa thang máy, Tống Lương Thần gật đầu
một cái nói: “Nói cũng đúng, vậy cậu lên trước đi, phải cẩn thận đó.”
Hứa Tử Ngư gật đầu, thang máy ở trước mặt hai người đóng lại, Hứa Tử Ngư
nhìn Tống Lương Thần, cuộc sống của mình bởi vì anh mà phải thay đổi,
bây giờ cô còn dám ra cái quyết định này, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc
sống của anh, cuộc đời của hai người bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng
song song, nhưng hiện tại bởi vì đủ mọi loại chuyện mà phải quấn lại với nhau thật chặt.
Hứa Tử Ngư ở trong thang máy sửa sang lại y
phục, hít một hơi thật sâu. Mặc kệ nói thế nào, công việc nhất định phải cố gắng mà làm, bây giờ mẹ Hứa phải đi kiếm tiền nuôi gia đình rồi. Hứa Tử Ngư đi đến vị trí của cô, mới vừa mở máy vi tính ra, Tiểu Bạch sát vách liền lấn tới tám chuyện, thì thầm nói:
“Chị Tử Ngư, có một tin tức rất đáng sợ.”
“Tin tức của cô cái nào mà không kinh dị chứ?”
“Ah, tin tức này rất đáng sợ đó, so với chuyện địa cầu quay nhanh còn đáng
ngạc nhiên hơn —— Ông chủ của công ty chúng ta đã đổi rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Hứa Tử Ngư ngừng tay, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch.
“Mình đi đây, cái này cũng chưa phải là chuyện đáng ngạc nhiên đâu chị Tử Ngư, sáng nay ông chủ mới có đến công ty đó!”
“Sao? Nhanh như vậy àh?”
“Từ nay về sau, các ban các ngành sẽ được điều động tham gia hội nghị
thường kỳ của công ty, và ban biên tập của chúng ta bị chọn trúng trước
tiên. . . . . .”
“Không phải chứ?” Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng ý
thức được điểm mấu chốt: “Ban biên tập của chúng ta sẽ không chỉ có một
mình tớ xin nghỉ phép thôi chứ?”
Tiểu Bạch nhe răng toét miệng gật đầu một cái, rất vô tư mà nói: “Quả thật là chỉ có một mình chị là không đi làm thôi.”
“Còn có ——”
“Chị Tiểu Bạch, mình xin cậu đừng có hành hạ tớ nữa, có cái gì thì mau nói
ra hết đi! Để mình chuẩn bị tinh thần nghe hết một lần luôn.”
“Còn có chính là.” Mặt của Tiểu Bạch lập tức vui vẻ cùng hớn hở mà nói: “Ông chủ mới rất đẹp trai nha! Đó chính là phiên bản của Chung Hán Lương
đó!” Cô ấy bưng mặt ra vẻ bộ dáng si tình, hoàn toàn quên mất trước kia
đã từng sùng bái ông chủ trước như thế nào rồi. Nhưng nói đến người
giống Chung Hán Lương, thì Hứa Tử Ngư có quen một người . . . . . .
Nhưng người đó đẹp trai hơn một chút, dĩ nhiên đây cũng không phải là
trọng điểm.
“Công ty còn thay đổi cái gì nữa không? Tả Trung Đường và tổng giám đốc Lăng thì sao?”
“Bọn họ bây giờ vẫn bình thường, chưa có nghe nói gì cả, thật ra thì tất cả
mọi người đều rất bất an, sợ ông chủ mới sẽ cho thôi việc mà thay vào là nhân viên thân tín đó.” Cô ấy vỗ vỗ cái trán mà nói: “Ah, mình nhớ ra
rồi.”
“Cái gì thế?” Trái tim của Hứa Tử Ngư cứ như vậy mà bất an, mới có nửa ngày không có đi làm, sao công ty lại xảy ra nhiều tình
huống như vậy chứ.
“Chính là lúc mình gọi điện thoại cho cậu đó, công ty loạn lên thành cái chợ, cậu đoán xem vì sao?”
“Vậy. . . . . . Tại sao?”
“Chủ tịch mới đến phòng họp kêu Tả Trung Đường đích thân điểm danh, nhưng
vừa mới điểm danh xong thì nhận được điện thoại, nhận điện thoại xong
liền cầm ví tiền mà đi, lúc rời khỏi phòng họp không nói lời nào mà còn
chau mày nữa . . . . . . Cậu không nhìn thấy đó thôi, khi đó cả phòng
họp đều náo loạn như một cái chợ, tất cả mọi người không biết là nên
giải tán hay là không. Trưa nay tớ tới phòng của Tả Trung Đường, trông
thấy cô ấy đang vò đầu bứt tóc, sắp đem tóc của chính mình bứt gần hết
rồi đó, cô ấy nói là lo lắng ngành của chúng ta đắc tội với ông chủ
mới.” Tiểu Bạch ngừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Ngư ơi, hai hôm nay
cậu nhất định phải biểu hiện cho thật tốt một chút, dù sao chỉ có một
mình cậu là không có mặt thôi đấy.”
Trong lòng Hứa Tử Ngư cũng
đang rất loạn, nếu như lúc này cô bị ông chủ cho thôi việc, trong thời
gian ngắn không tìm được việc làm mới, thì cô và đứa con . . . . . . Quả thực là quá đáng sợ. Đang miên mang suy nghĩ, điện thoại bàn liền vang
lên.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hứa Tử Ngư tiểu thư, mời
cô đến lầu 12 một chuyến.” Hứa Tử Ngư trả lời một tiếng: “Được.” Sau đó
nhìn Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, điều đáng sợ nhất đã đến.”
Là một nhân viên
trong trang web có 500 thành viên, Hứa Tử Ngư chưa bao giờ lên lầu 12.
Chính xác mà nói, mấy tầng chính giữa trở lên không có được bao nhiêu
người lên được nơi đó, bởi vì tầng cao nhất đó chính là phòng làm việc
của ông chủ.
Nhân viên nữ mang thai cũng là chuyện kiêng kỵ ở
công ty, huống chi sáng hôm nay cô lại không có đi làm, nếu rủi ro chạm
mặt với ông chủ mới, mặc kệ như thế nào, lần này lên trên đó thật nguy
hiểm. Cô đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, tranh thủ chút
thời gian mà suy tính