Insane
Ngại Gì Yêu Nhau

Ngại Gì Yêu Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325910

Bình chọn: 10.00/10/591 lượt.

học sao?”

Tống Lương Thần nhìn Steven rồi nói: “Cháu gái của tôi đã có bạn trai rồi,

Steven, lúc nãy cậu nói là lần này người bên Thiên Sứ cho người đến đây

đầu tư khảo sát một hạng mục, kết quả như thế nào rồi?”

Steven

buông tay ra, bày tỏ không được lý tưởng lắm, sau đó lại nói: “Con gái

Trung Quốc đã có bạn trai thì còn có thể tiếp nhận theo đuổi của người

đàn ông khác nữa không?”

Tống Lương Thần làm bộ suy tư một chút, sau đó quả quyết trả lời: “Không thể.”

“Oh!” Steven đáng tiếc cảm khái một tiếng, nhưng cũng chưa từ bỏ ý định:

“Cháu gái của cậu có muốn ra nước ngoài du học hay không?”

Tống Lương Thần miễn cưỡng cười cười rồi nói: “Không có, cô ấy lập chí tại Trung Quốc, muốn đi học để đền đáp tổ quốc.”

“Amazing!” Steven thở dài nói, trong mắt lóe ra ánh sáng sáng quắc. Amazing cái

đầu cậu á! Tống Lương Thần hận không thể một cước đạp anh ta văng ra

ngoài.

Steven là một người đàn ông tiêu chuẩn của Hương Tiêu, tuy bề ngoài da vàng mắt đen trông rất giống với thanh niên châu Á, nhưng

trên thực tế gia đình của anh ta là di dân đến nước Mĩ sống từ thời nhà

Thanh rồi, tư tưởng trong đầu cũng đã bị phương Tây hóa cả rồi. Nhưng

không hiểu sao anh ta lại vô số lần nói qua với Tống Lương Thần, là anh

ta nhất định phải tìm một cô gái Trung Quốc xinh đẹp và ưu nhã để yêu và kết hôn, trong lòng Tống Lương Thần vẫn nghi ngờ anh ta sẽ thích cô gái loại hình gì đó, nhưng cuối cùng hôm nay cũng đã hiểu được khẩu vị của

anh ta rồi.

Năm đó Steven và Tống Lương Thần là học cùng một thầy ra, quan hệ của hai người ở trong trường học cũng không tệ. Sau đó hai

người cùng với mấy người bạn bắt tay cùng nhau tạo dựng sự nghiệp, công

đầu cũng là từ Steven, nhờ có đeo bám dai dẳng gia tộc nhà Steven cho

nên sau này mới có được thiên hạ Kim Dung đồ sộ như vậy.

Đáng

tiếc về sau Steven không thể không đi thừa kế công ty của gia tộc, hai

người mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình, đây cũng là lần đầu

tiên hai người gặp lại nhau sau khi Tống Lương Thần về nước.

Tống Lương Thần muốn mời Steven đến quán ăn Triều Sán ăn cơm, ai ngờ hình

tượng luôn luôn siêu sao của anh ta hình như mấy năm gần đây có chút

xuống cấp, anh ta nhất định đòi ở lại Tống gia, anh ta nói muốn nếm thử

những món ăn của gia đình Trung Quốc. Tống Lương Thần nhìn gương mặt có

chút tiều tụy của anh ta, trong lòng Tống Lương Thần thầm mắng anh ta 18 000 lần, trong nhà của cậu có đến bốn năm người đầu bếp, muốn ăn món

Trung Quốc chẳng lẽ không nấu nổi sao, không lẽ cơm của nhà tôi ngon hơn cơm nhà cậu à? Thật là trời tạo nghiệp chướng, nhưng vì tự gây nghiệt

nên không thể sống, mới vừa rồi tại sao mình lại phối hợp với cô nhóc

chết tiệt kia chứ, như thế quá tốt rồi, coi như là dẫn sói về nhà.

Hứa Tử Ngư đi xem người bạn nhỏ Tống Thiên Thiên một chút, mấy ngày nay

người bạn nhỏ này mới cai sữa cho nên tâm tình có chút không tốt, trước

khi Tống Lương Thần về nó còn khóc một trận, nhưng khóc thì cứ khóc đi,

mẹ ruột Hứa Tử Ngư ở bên cạnh chỉ nhìn mà không dỗ, cậu chỉ biết khóc

đến mệt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ủy khuất lật người mà

ngủ. Cái miệng nhỏ nhắn bây giờ còn chu chu ra, Hứa Tử Ngư rón rén vuốt

gương mặt mềm mại mà nhỏ nhắn của cậu, hôn lên một cái rồi ra khỏi

phòng.

Tống Lương Thần vẫn còn ở dưới lầu nói chuyện với

Take¬nouchi Yu¬ta¬ka gì đó, dáng dấp của người đàn ông này cũng có chút

đặc điểm, cô suy nghĩ xem có nên đưa hình tượng này vào làm tổng giám

đốc trong bộ tiểu thuyết của cô hay không đây? Ai da đã lâu rồi cô không có đi học, không biết hiện tại nữ sinh đang thích làn da trắng noãn của Nhật Hàn hay làn da nâu mạnh mẽ của Âu Mĩ đây, Hứa Tử Ngư rất thất

vọng, suy nghĩ hay là lên Thiên Độ tìm mấy nữ sinh trung học hỏi thăm ý

kiến một chút.

Hứa Tử Ngư miệng đang ngậm cây kẹo vừa lên mạng,

vào xem hình trai đẹp đứng trong Top 100 của một trường cao đẳng, chợt

nghe tiếng động vang lên ở cửa phòng, quay đầu nhìn lại, thì ra là Tống

Lương Thần đi vào.

“Chú ơi đến . . . . . .” Hứa Tử Ngư xoay

người, định nhiệt tình ngoắc tay gọi anh lại gần, thì liền bị Tống Lương Thần xông tới với vẻ mặt bừng bừng khí thế nhấn chìm mất rồi.

“Hứa Tử Ngư, em lại muốn tạo phản!” Tống Lương Thần đi tới kéo cô đứng dậy,

nhìn cô mặc bộ đồng phục học sinh trên người, nếu như không nói ra chắc

cũng không ai nghĩ cô đã là mẹ của một đứa nhỏ rồi.

“Ai tạo phản

chứ, người ta muốn viết tiểu thuyết thầy trò, cho nên tìm một chút cảm

hứng thôi.” Hứa Tử Ngư lấy cây kẹo ra lau miệng nói: “Em cũng không biết bạn của anh lại đến nhà chơi.”

“Em!” Tống Lương Thần đang tức

giận nhìn thấy cô như thế cũng không tức giận nổi nữa, bất đắc dĩ đưa

tay lên chỉ vào trán của cô mà nói: “Mau đi thay ra đi, lát nữa còn phải xuống ăn cơm với người ta nữa đó.”

“Sao? Em còn chưa có mặc đã mà, hay là anh và bạn anh ăn trước đi, em viết xong thì xuống ăn sau?”

“Nói bậy, sao lại không xuống ăn cơm chứ, ngoan nào, mau thay quần áo rồi đi xuống dưới.” Tống Lương Thần quét mắt nhìn bộ y phục của cô từ trên

xuống dưới, sau đó ho một