Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322231

Bình chọn: 9.5.00/10/223 lượt.

ấy. – Tương Cầm ngập ngừng nói với cô.

-Gặp ai cơ? – Nhiên thắc mắc.

-Tức là gặp mặt qua mai mối ấy. Anh chàng này nghe bảo rất đẹp trai, lại có tài. Anh ta là trợ lý của bố em đấy. – Tương Cầm hồ hởi nói, miệng cười tươi.

Nhiên nhìn cô, chẳng biết nói gì. Tự nhiên cảm thấy mình có lỗi với Tương Cầm rất nhiều, mặc dù lỗi đó chẳng phải do cô, cũng không phải do ai cả. Chỉ là vấn đề của trái tim. Nhưng nếu không có cô, chắc chắn Phan Anh đã yêu Tương Cầm. Họ lẽ ra là một cặp đẹp đôi trời sinh.

-Chút nữa chị đi mua sắm với em nhé. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng trông phải xinh đẹp một chút chứ. À, em sẽ đi cắt tóc nữa.

Tương Cầm lấy ra một cuốn tạp chí, hồ hởi chỉ cho Nhiên xem các kiểu váy áo cắt trông rất đẹp măt.

Ăn sáng xong, Tương Cầm kéo Nhiên ra khỏi nhà, bắt taxi lên phố. Cũng đã lâu lắm rồi Nhiên không đi mua sắm, không tận hưởng cái thú vui của thời con gái. Đi bên cạnh Tương Cầm, cô thấy mình trẻ ra một vài tuổi. Một cô gái tươi trẻ và đáng yêu như Tương Cầm, ai lại không cảm thấy yêu mến chứ.

Tối hôm ấy, Tương Cầm mặc một chiếc váy hoa xòe trông rất trang nhã. Mái tóc cắt ngắn lịch lãm và trẻ trung. Cô cầm một cái túi xách hiệu LV, tự tin bước vào chiếc xe màu bạc bố cô đưa đến. Trước khi đi, còn dặn Nhiên:

-Chị ngủ sớm đi. Đừng đợi em. Mà nếu không ngủ được thì gọi cho Phan Anh, bảo anh ấy tới đón chị đi chơi nhé. Anh ấy mà nghe chị gọi thì dù bận mấy cũng sẽ tới liền. – Tương Cầm nháy mắt nhìn Nhiên.

Nhiên bỗng thấy thương Tương Cầm quá. Lại càng tự trách mình.

Tương Cầm đi rồi, Nhiên ở một mình trong căn nhà không rộng mà sao lại có cảm giác thênh thang và cô đơn đến thế. Cô nhớ tới lời Tương Cầm, bấm số điện thoại gọi Phan Anh. Anh đang đi ở công ty, làm thêm giờ. Anh bảo sẽ đến trong vòng mười lăm phút.

Phan Anh chở cô đi vòng vèo, rồi không biết đi đâu, anh rẽ xe vào La Petite Note. Quán vắng yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có tiếng piano reo rắc vào hồn người những cung bậc tình cảm.

-Hôm nay Tương Cầm đi xem mắt đấy. – Nhiên vờ như tình cờ nhắc đến, thăm dò phản ứng của Phan Anh. Cô thấy ánh mắt anh có một chút ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

-Thế à? Thế cũng tốt.

Phan Anh cố giữ vẻ điềm tĩnh, tự lừa mị bản thân rằng anh không quan tâm đến Tương Cầm, nhưng rõ ràng, cảm giác này… chính là ghen. Mà anh ghen với ai chứ? Ghen với một người thậm chí mình chưa gặp mặt.

Buổi tối trôi qua nhàn nhạt. Mỗi người mãi rong ruổi theo một ý nghĩ riêng. Bao giờ cũng vậy, giữa anh và Nhiên luôn tồn tại một sự im lặng. Đó không phải là sự im lặng giữa hai người yêu nhau, mà là một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa hai người.

-An có gọi cho cậu không? – Phan Anh hỏi.

-Không.

-Thế còn cậu?

Nhiên cười. Nụ cười phảng phất xót xa, đau đớn. Cô đã không gọi cho anh, bởi vì cô cảm thấy hiện tại giữa hai người không thể có cái kết có hậu. Anh bây giờ đã là anh trai cô.

-Nhiên này – Phan Anh nhìn cô. – Cậu và An thực ra đâu phải là anh em cùng huyết thống. Luật pháp vẫn cho phép hai người yêu nhau và lấy nhau. – Không hiểu tự bao giờ, anh đã chấp nhận sự thật rằng Nhiên không thể yêu anh. Có lẽ chính vì Tương Cầm đã thổi một làn gió mát vào hồn anh. Đôi lúc, anh nghĩ, nếu như tình cảm của anh đối với Nhiên là tình yêu, vậy thì hình ảnh của Tương Cầm giữa những cơn mơ là gì? Lẽ nào một thứ tình cảm na ná tình yêu, hay là sự thương hại?

Nhiên im lặng, không nói gì. Bởi cô chẳng biết nói gì. Điều đó, cô cũng đã từng nghĩ đến, nhưng mà, thật sự cô cảm thấy rất kì quái nếu như cô và An yêu nhau, lấy nhau rồi sinh con. Con của cô sẽ gọi mẹ cô và bố An bằng gì? Hơn nữa, dù sao anh cũng đã quyết định ra đi, nghĩa là không còn muốn gặp lại cô.

-Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa. – Nhiên ngẩng mặt lên. – Nói về cậu và Tương Cầm đi.

-Tớ và Tương Cầm thì có chuyện gì để nói. – Phan Anh ngạc nhiên hỏi.

-Cậu có thể dối người khác, nhưng không thể dối chính bản thân mình. – Nhiên vừa nói vừa đổ một ít trà nóng vào ấm trà, tráng sơ qua một vài lớp nước rồi chậm rãi đổ vào tách trà. Thưởng thức trà cũng là một thú vui tao nhã.

Phan Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết giờ này Tương Cầm đang đi với ai. Không biết tự bao giờ hình ảnh Tương Cầm đã len lỏi vào trái tim anh, cho dù anh luôn phủ nhận rằng chỉ có Nhiên là tình yêu duy nhất của mình. Nhưng rõ ràng là anh đang nghĩ đến Tương Cầm. Thật lạ. Ngày xưa, khi Tương Cầm biến mất khỏi cuộc đời anh, anh cũng không khó chịu đến mức như bây giờ. Vậy mà khi nghe Tương Cầm đi gặp mặt một người nào đó mà không phải là anh, anh thấy bực bội. Chẳng lẽ tình cảm của anh đối với Tương Cầm đã lớn lên rất nhiều rồi.

Đưa Nhiên quanh cô một vòng giữa những con phố dài, Phan Anh dừng lại trước cửa nhà Nhiên. Cô vẫy tay chào tạm biệt anh, đang định bước vào nhà thì Phan Anh gọi giật lại:

-Cậu không mời tớ vào nhà à?

Trong thoáng chốc, Nhiên ngạc nhiên, rồi từ từ gật đầu, môi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh chàng này chắc đang rất nóng lòng muốn biết về cuộc hẹn của Tương Cầm. Ai bảo Phan Anh không quan tâm đến Tương Cầm chứ? Nhiên định vào bếp pha một ly café cho


XtGem Forum catalog