
cũng không kể lại cho cậu bạn nối khố Thái Tiểu Ba nghe. Cô là một người bạn đáng tin cậy.
Phùng Hiểu Nhiễm muốn Linh Tố dạy pháp thuật cho cô. Linh Tố nói cậu không có tuệ căn, muốn học cũng không học được, chi bằng học chút kiến thức xem phong thủy và tướng mạo là được rồi.
Phùng Hiểu Nhiễm liền hỏi: “Tướng mạo của mình thế nào?”
Linh Tố thật thà trả lời: “Cậu là một người có phúc lớn.”
Phùng Hiểu Nhiễm nghe thế thì sướng mê tơi.
Linh Tố vốn định nói, sau này cậu sẽ cưới một người làm nghề gõ đầu trẻ, định cư ở Canada, đẻ ba đứa con, sau đó chuyển sang kiếp nô lệ. Nhưng lại nghĩ đến Phùng Hiểu Nhiễm lúc nào cũng nhắc đến đứa cháu với thái độ thù hận như thể nó là ác ma không bằng, còn từng thề sau này sẽ không đẻ con, nên đành nuốt những lời kia vào trong bụng.
Về sau Linh Tố bó tay trước sự dai dẳng của Phùng Hiểu Nhiễm, đôi lúc tiến hành cầu siêu cho các vong linh, cô lại cho Phùng Hiểu Nhiễm đứng bên cạnh quan sát. Sau nhiều lần chứng kiến cảnh yêu hận ly biệt giữa hai cõi âm dương, Phùng Hiểu Nhiễm cũng phần nào hiểu được lý do tại sao Linh Tố lúc nào cũng đeo khuôn mặt trầm tĩnh vô cảm.
Chỉ vì cô đã nhìn thấy quá nhiều chuyện.
Kỳ thực cuộc sống đại học rất yên bình, lên lớp ôn bài đi thi, chớp mắt đã hết một học kì. Linh Tố không thích tham gia các hoạt động, cô thà đi làm thêm nhiều nơi còn hơn.
Sau khi em gái qua đời, số tiền dành cho ca phẫu thuật không dùng đến nữa, trừ tiền học phí thì vẫn còn lại một chút. Còn ba mươi vạn có lai lịch không rõ ràng kia, Linh Tố không hề động vào.
Cô đã suy nghĩ hàng trăm lần, không biết ai là người đã giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất? Nhưng mãi cũng chẳng tìm ra manh mối gì.
Phùng Hiểu Nhiễm nói: “Hay là vị khách nào đó ngày trước đã được cậu giúp đỡ?”
Linh Tố cảm thấy cũng không ngoại trừ khả năng này.
Phùng Hiểu Nhiễm vô cùng cảm động: “Nghĩ mà xem, vừa cao ráo vừa đp trai, lại còn tốt bụng thế nữa. Nói không chừng người ta thích cậu đó.”
Linh Tố dở khóc dở cười.
Cuộc sống tình cảm của Phùng Hiểu Nhiễm cực kỳ phong phú, bên cạnh có không ít người theo đuổi cô, Linh Tố không thể bì được với cô.
Linh Tố xinh đẹp hơn người, thành tích xuất sắc, theo lý thì phải có không ít người theo đuổi cô. Nhưng có lẽ tại điều kiện tốt quá nên làm người ta chùn bước. Thế là từ đó đến giờ, cô vẫn cô đơn lẻ bóng.
Vào năm ba đại học, Phùng Hiểu Nhiễm có một người bạn trai, tên là Đoàn Giác.
Chuyện này nói ra có hơi dài dòng.
Có một hôm Phùng Hiểu Nhiễm đến tìm Linh Tố, bảo muốn học nhóm cùng cô. Linh Tố đi theo cô, lúc đi qua một căn phòng đang trong giờ lên lớp, Phùng Hiểu Nhiễm đột nhiên dừng bước.
Cô ngại ngùng nói với Linh Tố: “Cậu nhìn giúp mình xem người đang đứng trên bục giảng kia là người thế nào?”
Linh Tố lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Phùng Hiểu Nhiễm, vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kì, lập tức áp mặt vào cửa kính nhìn vào trong.
Đứng trên bục giảng là một thầy giáo, trông rất trẻ trung, chắc vừa ra trường, da dẻ trắng trẻo, thiên đình đầy đặn, hai mắt có thần, mặc dù không cực kì đẹp trai nhưng cũng rất thu hút người khác.
Linh Tố cười: “Phùng Hiểu Nhiễm, cậu mau thành thật khai báo.”
Phùng Hiểu Nhiễm xấu hổ trả lời: “Sáng hôm nay, lúc mình đạp xe đến lầu Dật Phu, chẳng may săm xe bị đinh thọc thủng. Chính anh ta đã đỡ mình dậy, còn dắt xe đến kí túc cho mình..”
Khuôn mặt Phùng Hiểu Nhiễm đã đỏ bừng.
Linh Tố chậc chậc, chỉ vào hộp giữ nhiệt trên tay Phùng Hiểu Nhiễm: “Chỉ là ân đức nho nhỏ thôi mà cậu đã đem canh đến tận nơi cho người ta?”
Phùng Hiểu Nhiễm vội nói: “Cậu trả lời mình đi đã, anh ấy là người thế nào?”
Linh Tố nói: “Mọt sách”
“Cái này cậu không nói mình cũng biết.”
“Rất thật thà.”
“Còn gì nữa không?”
“Ừm… có năng lực, đáng tin cậy.”
“Còn nữa không?”
Linh Tố suy nghĩ nát óc: “Hiện tại vẫn độc thân.”
Phùng Hiểu Nhiễm cuối cùng cũng mãn nguyện với câu trả lời của cô.
Đúng lúc này trống hết tiết vang lên, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ.
Linh Tố đẩy Phùng Hiểu Nhiễm một cái: “Còn không vào đi?”
“Mình không biết anh ấy tên là gì?”
“Trên danh sách tiết học dán trước cửa lớp chẳng phải có tên anh ta là gì?”
Tiết thứ năm ngày thứ năm, tâm lý học phạm tội, giáo viên Đoàn Giác.
Phùng Hiểu Nhiễm hít sâu một hơi, bước vào phòng học.
Linh Tố không vào theo, cô đứng ngoài cửa, chỉ nghe thấy Phùng Hiểu Nhiễm dịu dàng nói: “Thưa thầy Đoàn Ngọc…”
Linh Tố suýt nữa thì ngã xuống đất.
Đoàn Giác rất bối rối, vội vàng sửa lại: “Đoàn Giác.”
Phùng Hiểu Nhiễm vẫn chưa nhận thức được sai lầm chết người của mình, kinh ngạc hỏi lại: “Đoạn tuyệt? Thầy muốn đoạn tuyệt với ai ạ[2'>?”
[2'> Đoàn Giác đồng âm với đoạn tuyệt trong tiếng Trung.
Linh Tố đứng ngoài cửa thực sự chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong.
Đoàn Giác đành phải viết tên mình lên bảng, nói: “Em nhìn này, chữ ngọc bên cạnh bộ vương, đọc là Giác[3'>.”
[3'> Phùng Hiểu Nhiễm nhìn nhầm chữ Giác thành chữ Ngọc, lại nghe nhầm chữ Giác thành chữ Tuyệt.
Bên trong im lặng vài giây, sau đó Phùng Hiểu Nhiễm cúi đầu lao ra.
Chuyện này về sau trở thành một câu chuyện cười bất hủ