
, để lộ thân hình cường tráng. Sau đó, hắn ôm cô gái vào lòng, cởi
váy áo của cô. Đến khi cô trần truồng nằm trước mặt hắn, hắn không vội chinh phục
mà cúi đầu, hít hít ngửi ngửi từng tấc da của cô gái.
“Em thơm thật đấy.” Người đàn ông nói nhỏ.
Cô gái nở nụ cười miễn cưỡng, toàn thân nổi da gà. Mặc dù thấy
rõ phản ứng của cô gái nhưng người đàn ông không tức giận, hắn cầm cốc nước ở trên
bàn đưa đến miệng cô gái. Gương mặt cô gái lộ vẻ bi thương, nhưng cô buộc phải
uống hết cốc nước.
Cô gái nhanh chóng có phản ứng, thân thể trắng nõn bắt đầu ửng
đỏ, cô nghe thấy tiếng rên rỉ của mình. Người đàn ông ngồi trên giường, lặng lẽ
quan sát cô gái vặn vẹo cơ thể, yết hầu của hắn từ từ chuyển động.
Một lúc sau, hắn giơ máy ảnh, ánh đèn chớp liên hồi. Hắn ghi
lại hình ảnh đôi mắt mờ mịt đến vùng bí ẩn ướt át của cô gái. Cuối cùng, hắn
ném cái máy ảnh sang một bên, giữ chặt eo cô, cúi đầu ngậm nụ hoa đầy đặn trên
ngực cô và đâm thẳng vào thân thể cô.
Căn phòng trống trải tĩnh mịch chỉ có tiếng xác thịt va chạm
không dứt, một cuộc hoan ái vĩnh viễn không có tận cùng.
“Thích tôi yêu em không?”
“Thích... thích.” m thanh phát ra từ cổ họng cô gái như tiếng
nức nở, cũng rất sung sướng.
“Gọi tôi.”
“Ông xã... ông xã.”
“Còn gì nữa?”
“Em yêu anh... Em yêu anh.”
***
Quý Bạch và Hứa Hủ đi thẳng lên Công an tỉnh, tìm đến văn
phòng Dương Thanh Lâm, sư huynh của Hứa Hủ.
Dương Thanh Lâm hơi bất ngờ khi gặp bọn họ. Anh hỏi: “Quý đội,
Hứa Hủ, có việc gì vậy?”
Hứa Hủ đưa ảnh chụp hiện trường vụ án cho anh: “Sư huynh,
anh xem có ấn tượng gì về hiện trường vụ án này không?”
Dương Thanh Lâm nhận tấm ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc còn ở trường cảnh sát, Hứa Hủ trợ giúp giáo sư nghiên cứu
các vụ án của nước Mỹ, còn Dương Thanh Lâm chủ yếu phụ trách vụ án ở châu Á. Do
đó, Hứa Hủ chỉ lờ mờ có ấn tượng đã từng nhìn thấy hình ảnh tương tự ở đâu đó,
chứ không chắc chắn như Dương Thanh Lâm. Anh nhanh chóng rút một tập tài liệu
trong tủ hồ sơ đặt trước mặt Quý Bạch và Hứa Hủ.
Đó là những tấm ảnh đẹp như tranh vẽ, mỗi cô gái trẻ xinh đẹp
nằm nghiêng co người trên thảm cỏ, trên mặt đất, trong rừng cây, bên bờ suối...
Trang phục của bọn họ tương tự nạn nhân Bạch An An, đều là màu sắc ấm áp. Trông
bọn họ vô cùng dịu dàng thuần khiết.
Dương Thanh Lâm ngồi xuống ghế: “Đây là vụ án ‘Sát thủ thiên
sứ’ xảy ra ở Hồng Kông ba năm trước. Hiện tại mới chỉ điều tra ra tám người bị
hại, còn bao nhiêu nạn nhân không một ai hay biết. Tất cả đều ở độ tuổi từ hai
mươi hai đến hai mươi lăm, là các cô nhân viên văn phòng. Bọn họ đều mất tích một
thời gian, cuối cùng chết vì chất kali xyanua. Vụ án này gây chấn động toàn Hồng
Kông lúc bấy giờ.”
Quý Bạch và Hứa Hủ gật đầu. Bọn họ từng nghe qua vụ án nhưng
không đi sâu tìm hiểu.
Dương Thanh Lâm lại cầm tấm ảnh chụp Bạch An An: “Năm đó,
hung thủ bị cảnh sát truy đuổi, rơi xuống biển chết mất xác. Có người nói hắn
đã chết, cũng có người nói hắn trốn ra nước ngoài. Xem tấm ảnh này, tôi gần như
có thể kết luận, hung thủ không phải là bản thân tên đó thì cũng là kẻ mô phỏng
cuồng nhiệt của hắn.”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều im lặng. Vài giây sau, Hứa Hủ hỏi:
“Sư huynh, anh đã tập trung nghiên cứu vụ án ở Hồng Kông, anh có chân dung tâm
lý tội phạm của hắn không?”
“Anh không chỉ có chân dung tâm lý của hắn, mà còn có ảnh và
hồ sơ của hắn.” Dương Thanh Lâm đáp, ngữ khí có phần nặng nề: “Hắn là người
thành phố Lâm.”
Dương Thanh Lâm nhanh chóng tìm một tập tài liệu đưa cho Quý
Bạch và Hứa Hủ.
Người đàn ông trên ảnh rất trẻ trung. Hắn mặc áo sơmi trắng
và quần âu giản dị, trên cổ thắt cà vạt, để kiểu đầu húi cua. Hắn có gương mặt
sáng sủa, bờ môi mỏng xuất hiện ý cười ôn hòa.
Dương Thanh Lâm nói tiếp: “Tên hắn là Phùng Diệp, lúc gây án
hắn mới hai mươi hai tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi. Bởi vì thành tích học tập
xuất sắc, hắn thi đỗ khoa kiến trúc đại học Hồng Kông, nhận được học bổng toàn
phần. Sau khi tốt nghiệp, hắn làm việc tại một công ty nào đó, được nhập hộ tịch
ở Hồng Kông. Lúc bấy giờ, do chứng cứ vụ án rõ rành rành nên hắn bị truy nã
toàn Hồng Kông. Sau đó, hắn rơi xuống biển và mất tích.” Anh thở dài: “Nếu hắn
thật sự chưa chết và quay về thành phố Lâm...”
“Cậu có địa chỉ nhà hắn ở thành phố Lâm không?”
“Có.” Dương Thanh Lâm lại lục hồ sơ đưa cho hai người.
***
Nửa tiếng sau, Quý Bạch dừng xe ở bên ngoài khu tập thể một
xí nghiệp quốc doanh cũ kỹ. Mấy người cảnh sát hình sự vừa đến nơi, liền tỏa ra
canh chừng ở xung quanh.
Quý Bạch và Hứa Hủ đã fax hồ sơ của Phùng Diệp về đội cảnh
sát hình sự, thông báo cảnh sát toàn thành phố tìm kiếm con người này, đồng thời
liên lạc với phía cảnh sát Hồng Kông để tìm hiểu thêm tình hình. Nhận được tin
tức, mọi người hết sức phấn chấn, nhưng tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Men theo lối đi chật hẹp vào bên trong khu tập thể, Quý Bạch
dừng bước: “Hay là em quay về ô tô đợi anh?”
Hứa Hủ liếc anh một cái: “Không cần đâu.”
Quý Bạch không tiếp tục khuyên nhủ, mà dặn dò những người cảnh
sát khác phải hết s