
nghiêm trọng.”
“Anh tức giận vô cùng, muốn hủy hoại tất cả những gì thuộc về
tôi, muốn bỏ sự tôn nghiêm của tôi xuống chân mà chà mà đạp, để thỏa mãn cái hư
vinh bành trướng cực độ của một người thành cồng. Thực sự, anh không cần thiết
phải rối ren như vậy. Vốn từ cái đêm đó, khi anh mở cái “món quà” là tôi, tất cả
sự tôn nghiêm của tôi đã hoàn toàn bị anh chà đạp rồi.”
Nói một hơi dài nhiều điều như vậy, tôi cảm thấy mình bị thiếu
dưỡng khí, tôi hít thở một hơi thật sau, ai biết được tiếp tục nói ngữ khí của
tôi cũng đã thay đổi, tôi dường như đang cầu xin anh ta: “Sở Mộng Hàn, tôi rất
mệt mỏi, khi anh cô đơn, đại khái có thể tìm đến những người bạn chăn gối của
anh. Còn tôi chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ vật lộn với cuộc sống, không thể trở
thành liều thuốc an thần khi anh buồn chán được. Anh buông tha cho tôi, coi như
chúng ta chưa từng quen biết nhau, được không?”
Sở Mộng Hàn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của anh ta lóe lên
một luồng cảm xúc rất đau đớn, môi anh ta mím thật chặt: “Đồng Đồng, ba năm nay
em sống thế nào?”
Tôi thở một hơi dài, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười thật
to.
Nhưng vẫn còn chưa chờ tôi mở miệng, thất thần trong vài
giây anh ta lại đùng đùng như bị đốt cháy: “Bạn chăn gối, bạn chăn gối cái gì?”
Tôi hừ một tiếng, giả vờ giải thích rất chuyên nghiệp:
“Chính là hai bên không phải hứa hẹn, không phải chịu trách nhiệm, chỉ cùng
nhau hưởng thụ quan hệ nam nữ, an ủi bằng xác thịt, tôi nói có đúng không, Sở Tổng?”
“Không hứa hẹn, không chịu trách nhiệm, bạn chăn gối?” Sở Mộng
Hàn nghiến răng nghiến lợi, “Ai dạy cô vậy?”
“Đương nhiên là anh!” Tôi không do dự bật ra câu trả lời.
Nghĩ lại cảnh khi anh ta tắm. Khang Nhiên đưa điện thoại cho anh ta, tôi chỉ cảm
thấy buồn nôn. Tôi không sao có thể tưởng tượng được, một người lớp trưởng Sở bảo
thủ, kỷ luật năm xưa, tự nhiên lại trở thành dáng vẻ như vậy.
Khuôn mặt anh ta đột nhiên biến sắc trắng bệt, môi run rẩy,
đầu mày chau lại, “Cô nói linh tinh cái gì thế?”
Tôi lườm anh ta một cái, im lặng chẳng buồn nói.
“Ba năm qua, cô luôn ở bên Tưởng Nhược Pham sao?” Khẩu khí của
anh ta không được tốt lắm, cơ bản giống như đang thẩm vấn, nhưng anh ta có tư
cách đó sao?
Tôi chán chẳng muốn giải thích, không muốn trả lời. Có thể
cái phản ứng đó của tôi đã trở thành sự mặc định trong mắt anh ta, nhưng kệ anh
ta thôi.
“Tiêu Đồng Đồng, cô phải biết là mình chưa ly hôn, hiện tại,
tôi vẫn còn là chồng cô, cô ngang nhiên, vội vàng tìm người đàn ông của mình
như vậy, tôi không đồng ý”.
Tôi không thể ngờ rằng, những lời như vậy lại phát ra từ
trong miệng của anh ta. Rõ ràng anh ta sa ngã, vô liêm sỉ, lại đem tất cả tội lỗi
bẩn thỉu đó đổ lên đầu tôi.
“Sở Mộng Hàn, nếu tôi nhớ không nhầm, năm đó người đưa ra
quyết định ly hôn là anh, bây giờ anh lại ồn ào vô lý như vậy, lẽ nào anh thực
sự không muốn ly hôn sao, đến bây giờ vẫn còn yêu tôi sao?”
Không chờ anh ta nói lời nhục mạ tôi, tôi đã tranh nói trước:
“Nhưng xin lỗi nhé, tôi đã không còn yêu anh nữa. Tôi muốn lập tức ly hôn.
Không muốn chờ đợi thêm một phút nào nữa.”
Có thể trong ba năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn có một sự
mong đợi mong manh ở anh ta, nhưng hôm đó sau khi tôi gọi cho anh ta cuộc điện
thoại duy nhất đó, sự dựa dẫm trong tình cảm cuối cùng, tình nghĩa tốt đẹp còn
sót lại trong tôi, đã hoàn toàn không tồn tại nữa.
Anh ta ngơ ngẩn, trong vài giây, khuôn mặt đã chuyển đổi tới
mấy trạng thái, cuối cùng vẫn cười lạnh lùng, khiến tôi cảm thấy sống lưng mình
ớn lạnh. “Ba năm qua, khi cô và Tưởng Nhược Phàm ở bên nhau, bởi vì anh ta có
chút thành công trong sự nghiệp, thu nhập ổn định, cho nên, cô theo anh ta ba
năm. Ba năm liền cô không gọi điện cho tôi, tôi vẫn cứ tưởng….” Anh ta tự cười khổ
sở, đột nhiên anh ta kéo người lại gần tôi khoảng cách với mặt tôi chỉ còn vài
thước, nghiến răng nói: “Nếu tôi khiến anh ta thất nghiệp, như vậy thì anh ta
không còn gì để thu hút cô nữa?”
“Anh..” Tôi muốn nói anh ta thật vô liêm sỉ, nhưng theo những
gì tôi hiểu về anh ta trước kia, chỉ e tôi làm như vậy sẽ thực sự khiến anh ta
phẫn nộ. Như thế chỉ làm hại Tưởng sư phụ mà thôi.
Tôi cố gắng đè nén ngọn lửa căm giận trong lòng mình, gắng hết
sức bình tĩnh và thấp giọng nhất nói với anh ta: “Thực ra, tôi và Tưởng sư phụ
không như anh nghĩ đâu.”
Trống ngực tôi bỗng đập thình thịch, khóe mắt hơi ướt át,
tôi cắn răng vào môi mình, không muốn nhìn anh ta.
Biểu lộ của anh cũng giống như đang kìm nén hết sức, đầu
lông mày chau lại, nhìn tôi không chớp mắt. Vì khoảng cách quá gần, hai chúng
tôi dường như cảm nhận rất rõ hơi thở nóng rực của đối phương. Một giây, hai
giây, ba giây, ai cũng không chịu thể hiện hay thỏa hiệp yếu đuối.
Trong lúc đó, đột nhiên anh ta cúi thấp đầu hôn mạnh lên môi
tôi.
“Ư..ư”
Tôi mở trừng mắt, không dám tin anh ta lại có thể làm như thế,
tôi vật lộn cật lực, nhưng anh ta giữ chặt cánh tay tôi, dùng lực ôm tôi thật
chặt.
Nụ hôn cưỡng bức này, nó khiến tôi thấy đau. Môi tôi bị anh
ta mút chặt, cơ thể bị anh ta siết