
i đủ bản lĩnh, đủ thành thật như ông.
Vấn đề duy nhất là trong nhà ngoài ngõ từ vợ cho đến người
xa lạ ai gặp ông cũng hỏi: “Trong bốn bà, ông yêu bà nào nhất?”. Đó là việc duy
nhất khiến ông phải đau đầu và là bí mật duy nhất mà ông quyết không trả lời nhằm
giữ hòa khí giữa bốn bà, bởi như một câu danh ngôn mà tôi quên mất tên tác giả:
“Một người được yêu chỉ thật sự hạnh phúc khi biết mình được yêu hơn ai”. Những
bi kịch trong cung cấm thời xưa thường bắt đầu khi ông vua trả lời câu hỏi đó,
dù bằng lời hay bằng hành động.
Vì tình yêu không giống nhau ở mỗi người, tôi không thể mang
cảm giác khi yêu của mình gán ghép cho người khác. Tôi không dám khẳng định rằng
vì tôi chỉ yêu có một người trong một thời điểm nghĩa là cả thế giới cũng phải
(hay nên) như vậy. Tôi chỉ muốn chia sẻ với bạn, từ góc độ cá nhân, tôi tin rằng
khi ta yêu một người nào đó, ta đã trao hết cả trái tim, tâm trí, thời gian và
chẳng còn gì để dành cho một người khác nữa. Khi ta yêu một người nào đó, ta thậm
chí quên hết cả thế gian…
Một anh bạn của tôi thú nhận rằng lý do để anh phải chọn chỉ
một người rất đơn giản: Anh không đủ tiền, thời gian và sức lực để ngồi chịu trận
trong rạp xem bộ phim Sex and the City hai lần, đi hội chợ triển lãm nữ trang
và áo cưới hai lần trong một tuần, mua hai món quà trong ngày Valentine và băn
khoăn không biết nên ăn tối với ai trong ngày sinh nhật của chính mình. .. Và
dù sao, anh cũng chỉ dẫn được một cô về ra mắt mẹ để xin cưới.
Tôi cũng gặp vài người ưa thích “quá trình sàng lọc”, nhưng
số đó ít thôi. Còn đa số, cả đàn ông lẫn phụ nữ mỗi lần yêu đều hy vọng tìm được
đúng người để đi đến hôn nhân. Dù nghĩ về hôn nhân theo cách lạc quan hay bi
quan, thì khi thực sự yêu ai đó ta cũng mong muốn gắn kết với người ấy đến cuối
cuộc đời.
Tình yêu không phải là điều chỉ đơn giản xảy ra rồi tồn tại
như thế mãi. Nó bắt đầu bằng một chồi non - một rung động khi nhìn thấy người ấy.
Nhưng nếu bạn chỉ rung động mà không nhìn thẳng vào mắt người ấy lần nào thì
tình yêu như cánh chim không có chỗ đậu. Nếu bạn chỉ nhìn mà không nói thì tình
yêu sẽ chết non. Nếu bạn chỉ tỏ tình rồi để đó mà không dành thời gian hẹn hò,
chia sẻ, động viên, cãi cọ, khóc lóc, hờn giận rồi làm hòa thì tình yêu sẽ dần
héo hon.
Yêu không khó, nhưng sống cùng tình yêu thì không dễ.
Tôi còn nhớ tấm thiệp mà tôi mua cho vợ nhân kỷ niệm năm năm
ngày cưới của mình. Một cánh chim tung gió trên trời. Một con cá kiếm dưới biển.
Cả hai lao vào nhau, gặp nhau ở ngay mặt nước và cùng biến đổi, kết hợp thành một
… con thuyền. Chim trời hóa thành cánh buồn. Cá nước biến thành thân thuyền.
Trước mặt là biển đông. Đó là một hình ảnh ví von hoàn hảo. Tình yêu chính là
quá trình biến hóa đó. Nó thực sự là như vậy. Đôi khi, nó không diễn ra dễ dàng
mà đầy trải nghiệm đớn đau. Tình yêu, không chỉ là gặp gỡ và đồng hành. Tình
yêu cũng không phải là sự tận hiến từ một phía mà là sự kết hợp trong một quá
trình hóa thân cùng nhau. Ta vẫn kết nối với môi trường nuôi sống ta, nhưng
cũng không còn hoàn toàn là ta nữa. Để sống cùng với tình yêu thực sự thì phải
chấp nhận điều đó.
Bạn có khả năng hiến mình trong bao nhiêu quá trình hóa thân
như thế - cùng một lúc - nếu bạn nói những mối tình hiện tại của mình đều là
yêu thực sự?
Tiền tài như phấn thổ?
Tiền tài như phấn thổ
Nghĩa trọng tơ thiên kim
Con le le mấy thuở chết chìm
Người tình bạc nghĩa kiếm tìm làm chi?
Khi còn nhỏ, tôi thường nghe mẹ hát như vậy. Phấn thổ tức là
bụi đất. Cứ theo câu “trọng nghĩa khinh tài” mà giải, tiền bạc quả thật đáng
xem thường.
Thời gian qua đi, tôi lớn lên và nhìn thấy cuộc đời dường
như không giống câu ca dao mẹ hát. Chúng ta vẫn được dạy rằng đồng tiền dễ làm
tha hóa con người, rằng hãy tránh xa những người xem đống tiền là trọng. Nhưng
tôi chưa từng thấy ai kiếm tiền bằng trí lực của mình một cách chính đáng mà
không xem trọng đồng tiền, dù họ giàu hay nghèo. Người ta nói đồng tiền là nguồn
gốc của tội lỗi, nhưng nếu đúng như vậy thì tại sao nhà thờ và nhà chùa vẫn tiếp
nhận nó như một thứ lễ vật?
Chúng ta thường có cái nhìn ngưỡng mộ khi nghe ai đó nói ràng
“Tôi không quan tâm đến tiền bạc”, nhưng rồi tôi đọc được câu này của Oscar
Wilde: “Khi còn trẻ, tôi thường nghĩ rằng tiền bạc là thứ quan trọng nhất trong
đời sống, bây giờ khi tôi già, tôi biết là đúng như vậy”.
Tôi đã sống qua nhiều năm tháng mới nhận ra bản chất của đồng
tiền, và tôi ước gì khi tôi mới mười bảy tuổi, có ai đó đã nói cho tôi biết ý
nghĩa đích thực của tiền, thứ mà chúng ta sẽ chạm đến mỗi ngày trong suốt cuộc
đời, thậm chí có thể nhiều lần chạm vào bàn tay người mình thương yêu.
Tôi thực sự ưa thích cách nhìn về đồng tiền của nhân vật
Francisco de Anconia trong tiểu thuyết Atlas Shrungged (Ayn Rand). Nhà tư sản
công nghiệp này nói rằng: “Tiền bạc đòi anh nhận ra rằng con người phải làm việc
để đạt tới lợi ích chứ không phải để chịu tổn hại… Những người thật sự ham mê
tiền bạc nỗ lực làm việc để kiêm được tiền, và họ biết rằng mình xứ