XtGem Forum catalog
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324842

Bình chọn: 7.5.00/10/484 lượt.

ến giờ anh không giữ được

cơ hội, lấy tư cách gì mà nói câu buông tay? Anh khẽ đứng yên một chỗ,

giữ vẻ mặt lạnh lùng, một làn gió nhẹ lạnh buốt lướt qua mặt anh, nỗi

đau buồn trước mắt từ từ ngấm lạnh, đến cuối cùng đóng chặt thành băng,

đè nặng trong trái tim.

Ngày Hứa Nhiên về Mỹ, Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần đến tiễn. Hứa Nhiên

khẽ cười nhìn Phi Phi: “Lần này anh đi, có thể sẽ không trở lại. Sao?

Một cái ôm cũng không phải là quá đáng chứ?”

Đồng Phi Phi im lặng tiến về phía trước một bước, Hứa Nhiên bước lên

trước mặt Phi Phi, ôm cô. Đồng Phi Phi tựa vào vai của Hứa Nhiên, khẽ

nói: “Hứa Nhiên, em xin lỗi!”

Năm năm qua, cô luôn nói với anh một câu duy nhất. Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn tự trách mình, bỏ qua tấm chân tình của anh, cả đời này, cô cũng không có cơ hội để trả lại.

Hứa Nhiên khẽ nhắm mắt, đây là lần đầu tiên anh ôm cô, cũng có thể là lần cuối cùng, anh không kìm được siết chặt vòng tay.

“Phi Phi!” Anh cố kìm nén giọng nói run rẩy của mình, khiến lời nói

bình tĩnh và kiên định hơn: “Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với anh, em hãy hạnh phúc nhé! Hứa với anh, em sẽ hạnh phúc!”

Đồng Phi Phi cắn chặt môi, một lúc sau mới khẽ gật.

“Được rồi, anh thực sự phải đi rồi.” Hứa Nhiên khẽ buông Phi Phi, sau đó ôm thật mạnh Mạnh Tuần, gằn giọng nói bên tai anh: “Mặc dù tôi với

cậu là anh em, nhưng nếu để tôi biết cậu đối xử không tốt với Phi Phi,

tôi nhất định sẽ bay về tính sổ với cậu!”

Mạnh Tuần khẽ cười, ôm Hứa Nhiên, đập vào lưng anh: “Yên tâm! Cậu

đừng quên người con gái của tôi, mau đi, quay về Mỹ làm kẻ bán nước hại

dân đi!”

“Cậu mới bán nước hại dân thì có!” Hứa Nhiên cười mắng một câu, đẩy

Mạnh Tuần ra, kéo hành lý, vẫy tay với Đồng Phi Phi, kiên quyết đi về

phía cửa kiểm tra an ninh, không ngoảnh đầu lại.

Sau khi bà Tống qua đời, Mạnh Tuần muốn Đồng Phi Phi trả lại căn nhà

bà thuê trước đây, tránh tiếp xúc, ảnh hưởng tới sinh khí. Nhưng Đồng

Phi Phi lưu luyến một số đồ vật của bà Tống, ở lại chỗ bà gần nửa tháng, những đồ đạc có thể thu dọn cô đều thu dọn lại, những đồ không thể thu

dọn cô xử lý xong, mới chuyển về nơi mình ở. Trước đây, Mạnh Tuần không

hiểu với tính cách tiết kiệm của Đồng Phi Phi, sao cô có thể ở riêng với bà Tống, phải trả tiền thuê hai nơi. Tới hôm nay, khi đặt chân vào căn

phòng khoảng mười mét vuông của Phi Phi, anh mới biết tại sao Phi Phi

tình nguyện mỗi tháng bỏ ra thêm vài trăm tệ, cũng nhất định phải cho

mình một khoảng riêng như vậy.

Căn phòng nhỏ chật hẹp, từ tường đến nơi làm việc, từ tủ trên giá đầu giường đến màn hình máy tính, toàn bộ đều có ảnh của Quân An, cả không

gian, cả thế giới, toàn bộ đều là ảnh của Quân An. Đây là lần đầu tiên

Mạnh Tuần “được gặp” Tống Quân An. Người con trai trong bức ảnh rất

thanh tú, khuôn mặt hiền lành, bờ môi như đang khẽ nở nụ cười, ánh mắt

dịu dàng mà u hoài. Mạnh Tuần nhìn thấy bức ảnh đó, sững lại, cảm giác

như từng gặp qua ở đâu đó. Anh định thần, một lúc sau nhớ ra người bạn

trai Hạ Tiểu Quả của Kha Nhã Doanh, dường như anh ta rất giống Tống Quân An. Chả trách ngày bà Tống mất, Phi Phi nắm chặt Hạ Tiểu Quả gọi nhầm

thành Quân An.

“Đúng rồi, trước kia đồng ý sẽ đan cho anh một chiếc khăn len, năm

ngoái đã đan xong. Sau đó, em luôn ở nhà mẹ em, không kịp đưa cho anh.”

Đồng Phi Phi cúi người rút từ ngăn kéo cuối cùng ra một chiếc khăn len

màu xanh thẫm. Mạnh Tuần cúi đầu, nhìn thấy phía dưới có một chiếc màu

thẫm hơn. Anh khẽ ngây người, nhớ ra, cái khăn này, Phi Phi vốn đan cho

Tiểu Quả hộ Kha Nhã Doanh. Hôm bà Tống mất, khi Hạ Tiểu Quả vội vàng

chạy đến bệnh viện, trên cổ hình như cũng choàng chiếc khăn giống cái

này.

Đồng Phi Phi đóng ngăn kéo lại, đứng dậy tặng chiếc khăn cho Mạnh

Tuần: “Bây giờ cũng đã lập xuân, cơ hội đeo nó cũng không nhiều. Xin

lỗi, giờ em mới tặng anh được, anh nhận đi!”

Mạnh Tuần coi như không có chuyện gì, quàng khăn lên cổ: “Không sao, mấy hôm nay cũng rất lạnh, may quá.”

Đồng Phi Phi khẽ cười, đặt một số đồ đạc chuyển từ nhà bà Tống vào tủ quần áo. Mạnh Tuần nhìn quanh phòng, kiến nghị: “Ở đây cũng quá bé, hay là em chuyển nơi ở khác đi?”

“Không cần,” Đồng Phi Phi trả lời ngay. “Nhỏ một chút cũng tốt, dù sao cũng có Quân An ở cùng em, rộng quá cũng trống trải.”

Cô vừa nói xong, không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường, lúc này cô

mới kịp định thần lại trước lời nói của mình. Cô quay người, bối rối

nhìn Mạnh Tuần: “Em xin lỗi…”

Mạnh Tuần cúi đầu, tháo chiếc khăn len trên cổ ra, nhìn ánh mắt bất

an của Đồng Phi Phi, dịu dàng cười: “Xin lỗi gì chứ, nha đầu ngốc?”

Phi Phi dừng tay, trong lòng có chút xáo trộn, đóng cửa tủ, không

biết chính bộ dạng bối rối ấy khiến trái tim Mạnh Tuần trào dâng nỗi đau khổ, nhưng anh vẫn cười dịu dàng: “Em thu dọn xong chưa? Không phải em

muốn đến mộ dì Tống sao? Bây giờ đi nhé?”

Đồng Phi Phi cảm động gật đầu: “Vâng, hôm nay là tuần thứ hai của mẹ, em muốn đến thăm một lát.”

Mạnh Tuần khẽ cười, xoa xoa đầu Đồng Phi Phi: “Anh biết rồi.”

Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi đến mộ, thấy bộ dạng trầm tĩnh của cô, anh nói: “Em ở