
ác đi, nếu không chữa được
nữa thì lại chuyển sang viện khác! Chắc chắn sẽ có nơi có thể chữa khỏi
được cho mẹ mình. Có đúng không? Cậu hãy giúp mình với, có được không?”
Mắt của Kha Nhã Doanh cũng đỏ lên: “Phi Phi, dì Tống thực sự đã đi rồi…”
“Tại sao mọi người lại cứ nói như vậy chứ?” Đồng Phi Phi cuối cùng
cũng phát hiện ra Hứa Lâm lúc này đang đứng ở trong góc phòng, dường như cô đã nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng nên vội vàng chạy tới: “Lâm
Lâm, có phải Hứa Nhiên đang ở Mỹ không? Kỹ thuật điều trị ở bên Mỹ tốt
hơn ở Trung Quốc rất nhiều, có phải không? Cậu có thể giúp mình đưa mẹ
sang Mỹ được không? Mình có tiền mà! Mình có thể không gặp Hứa Nhiên,
mình đảm bảo sẽ không làm phiền anh ấy! Mình cầu xin cậu, cầu xin cậu
hãy để anh ấy giúp mình, có được không…”
“Phi Phi!” Nước mắt của Hứa Lâm bắt đầu rơi, cô ôm lấy mặt, khóc
thành tiếng: “Phi Phi, cậu đừng như vậy nữa, đừng như vậy nữa có được
không? Mẹ đã đi rồi, đã không còn nữa rồi…”
“Ngay cả cậu cũng không muốn giúp mình sao?” Đồng Phi Phi ngẩng lên
một cách tuyệt vọng, chầm chậm lùi lại phía sau, lùi đến bên cạnh bà
Tống rồi nắm lấy bàn tay của bà: “Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ? Bọn họ đều không muốn giúp mẹ con ta, bọn họ đều không tin là mẹ vẫn còn sống. Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại đi, hãy tỉnh lại đi, có được không? Mẹ đừng dọa con
nữa, con không còn cách nào nữa rồi, mẹ hãy mở mắt ra đi, hãy mở mắt ra
nhìn con đi! Con xin mẹ đấy… Mẹ đừng có dọa con nữa, mẹ không được dọa
con như thế này đâu, khó khăn lắm con mới thoát chết. Hôm nay con đã cố
gắng về thật nhanh với mẹ, hôm nay là sinh nhật của Quân An đó! Năm nào
sinh nhật của anh ấy, hai mẹ con ta cũng đón sinh nhật cùng với anh ấy
mà, phải không? Lẽ nào mẹ đã quên rồi sao? Chẳng phải mẹ còn làm cho con rất nhiều món ngon sao? Vậy mẹ hãy dậy đi, hãy dậy ăn cơm cùng với con
đi! Nếu không thì một mình con ăn không nổi đâu, một mình con thì ăn thế nào được chứ? Một mình con thì ăn thế nào được chứ…”
“Phi Phi, dì Tống đã đi rồi, dì ấy đã đi thật rồi, em đừng như vậy
nữa, em mà như vậy thì dì ấy sẽ không yên lòng mà ra đi đâu…” Mạnh Tuần
định kéo Đồng Phi Phi ra nhưng lại bị cô đẩy ra, cô gục lên người bà
Tống, khóc điên cuồng, dữ dội: “Con không muốn mẹ yên lòng! Con muốn mẹ
quay trở lại! Mẹ ơi, mẹ hãy tỉnh lại đi, hãy tỉnh lại đi! Mẹ đừng đối xử với con như vậy! Con chỉ còn mỗi mẹ thôi! Tại sao mà ngay cả mẹ cũng
không cần con nữa? Vừa rồi mẹ vẫn còn nói đã tha thứ cho con, vừa rồi
chẳng phải là mẹ còn nói đã để con chịu nhiều ấm ức sao? Vậy mẹ hãy dậy
đi, hãy ở bên cạnh con đi! Mẹ biết là con phải chịu nhiều ấm ức, mẹ biết con đau đớn nhiều như vậy, tại sao mẹ lại có thể giống Quân An, cứ thế
mà bỏ con ở lại chứ? Cứ thế mà rời bỏ con ngay trước mặt con sao? Mẹ
không được như vậy! Mẹ hãy tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…”
“Phi Phi, Phi Phi, đừng như vậy nữa, em đừng có như vậy nữa…” Mạnh
Tuần ra sức ôm lấy Đồng Phi Phi, định dìu cô ra bên ngoài nhưng cô cứ
nắm chặt lấy thanh sắt của giường bệnh, nhất quyết không chịu buông tay: “Anh hãy để em ở lại, hãy để em ở lại! Mẹ em vẫn chưa chết, bà ấy thực
sự vẫn chưa chết! Bà ấy sẽ tỉnh lại ngay bây giờ thôi, bà ấy sẽ tỉnh lại ngay bây giờ thôi…”
“Quân An…” Hứa Lâm từ nãy giờ vẫn sững người đứng bên cạnh, khi vừa
nhìn thấy Hạ Tiểu Quả thì bỗng ngây ra, cô không nén được tiếng thoảng
thốt. Đồng Phi Phi nghe thấy tiếng vội quay đầu lại, khi nhìn thấy Hạ
Tiểu Quả thì bàn tay vốn đang nắm chặt lấy khung sắt giường bệnh bỗng
buông ra. Kha Nhã Doanh vốn đang kéo lấy cô mà không phòng bị gì nên
cũng bị bất ngờ, cả hai đều ngã nhào xuống đất. Hạ Tiểu Quả vội vã lao
đến định đỡ lấy hai người thì Đồng Phi Phi lại đột nhiên chạy tới, giữ
chặt lấy Hạ Tiểu Quả: “Quân An, Quân An! Anh đừng để mẹ đi, anh đừng để
mẹ đi, mau lên…”
Hạ Tiểu Quả ngạc nhiên nhìn Đồng Phi Phi, vẫn còn chưa kịp mở miệng
nói điều gì thì đã thấy Đồng Phi Phi đứng thẳng lên rồi cơ thể mềm dần,
không còn chút sức lực nào mà đổ sụp.
Hứa Lâm đưa bà Tống đến nhà xác, Kha Nhã Doanh cùng Hạ Tiểu Quả giúp
Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi vào phòng bệnh. Bác sĩ kiểm tra một chút rồi
nói Đồng Phi Phi là do đau lòng quá, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ổn
thôi, nhưng mấy người họ đợi trong phòng bệnh gần nửa tiếng đồng hồ mà
Đồng Phi Phi vẫn không hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại. Kha Nhã Doanh
nói với Mạnh Tuần lúc này vẫn đang quấn băng trên đầu: “Hay là anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, em ở đây đợi Đồng Phi Phi tỉnh lại là được rồi.”
Mạnh Tuần lắc đầu, giọng đã khàn khàn: “Anh sẽ ở lại đây.”
Kha Nhã Doanh định nói thêm điều gì nữa nhưng Hạ Tiểu Quả bấu vào tay cô, ngầm lắc đầu với cô. Mắt Kha Nhã Doanh hoe đỏ, cô nghẹn ngào nói:
“Chẳng phải là nói dì Tống ở nhà chỉ bị ngã thôi sao? Tại sao lại thành
ra thế này cơ chứ…”
Mẹ của Mạnh Tuần nghe Mạnh Tuần nói sẽ ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà
nhưng bà đợi mãi đến tận hơn ba giờ chiều cũng không thấy Mạnh Tuần về.
Lo lắng quá nên phải gọi ngay cho Mạnh Tuần hỏi: “Tuần à, con đã ăn xong chưa? Khi nào thì về nhà thế?”
“M