
nói
gấp gáp của Hứa Lâm vang lên: “Phi Phi, tối nay cậu có rảnh không?”
“Có, sao thế?”
“Cái anh chàng Vương Đại Thực không phải hẹn cậu ngày mai gặp mặt
sao, nhưng anh ấy gọi điện cho mình nói ngày mai bận việc, hỏi cậu tối
nay có thể gặp anh ấy không?”
“Ồ, vậy thì tối nay đi, thật may là mai mình có thể ngủ nướng rồi.” Đồng Phi Phi vui vẻ nhận lời.
Hứa Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá. Vẫn chỗ cũ nhé, mình hẹn anh ấy bảy giờ ba mươi nhé?”
“Được.” Đồng Phi Phi tắt máy, bới trong tủ quần áo lấy một bộ váy màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng, đứng trước gương. Ừm, trang điểm xong,
trông mình thật đẹp, xuất phát thôi!
“Em nhìn xem bàn tay của anh dài hơn bình thường này, ngón trỏ của anh còn dài hơn cả ngón giữa…”
Trong một quán cà phê rất lãng mạn tình tứ, Đồng Phi Phi căng mắt, cố gắng tập trung vào bàn tay đen đen trước mặt, khóe miệng khẽ mỉm cười,
nghĩ thầm: “Anh à, không phải chỉ có bàn tay anh dài kỳ lạ, biến thái,
vốn dĩ toàn bộ con người anh đều biến thái đấy!”
Nhưng sau ba phút, cô ngẩng lên, vẫn là con người lịch sự, nho nhã,
Đồng Phi Phi cười ấm áp: “Anh Vương, anh thật có khiếu hài hước! Thực sự tôi cảm thấy những ngón tay anh rất đẹp!”
Người đàn ông đối diện thần sắc có vẻ thay đổi, khuôn mặt đen đen lại thêm một tầng máu đỏ, anh ta lắc đầu một cách khó khăn, đôi môi dày khẽ nhếch lên, để lộ hàm răng to, trắng toát: “Em thực sự nghĩ vậy sao? Mẹ
anh cũng đã từng nói, đôi bàn tay anh thế này, không học piano thì thật
đáng tiếc!”
“Thật ư? Đúng là thực sự rất đáng tiếc!” Đồng Phi Phi vừa g cười vừa
rút bàn tay trái đang để trên bàn của mình, cho vào túi áo ngoài, mở
khóa điện thoại.
“Vương Đại Thực, anh đúng là thằng đểu!” Tiếng nói đột nhiên vang
lên, một giọng nữ cao. Đồng Phi Phi giật mình, tay run lên, ngẩng lên,
vừa hay nhìn thấy người con gái đó cầm cốc nước hoa quả trên bàn, hất
thẳng vào mặt của Vương Đại Thực: “Vừa nói với tôi rằng yêu tôi, lại
chạy đến đây gặp mặt cô gái khác! Vương Đại Thực, đồ sở khanh!”
“Tiểu Dĩnh, anh… ” Nước hoa quả trên mặt Vương Đại Thực từ từ rơi
xuống, Vương Đại Thực hoang mang đứng dậy, thân hình béo đập vào bàn,
bát canh đầy đỗ trước mặt Đồng Phi Phi từ từ rơi xuống đất.
“Ôi…” Thực ra phản ứng của Đồng Phi Phi cũng rất nhanh, nhưng do cô
bị vướng giữa sofa và bàn, khoảng trống có hạn nên cô chỉ có thể trừng
mắt nhìn chiếc váy vàng nhạt của mình bị giội đầy màu đỏ thẫm, một sự
trả giá rất đáng, giống như một người thích ăn món đó vậy, thêm nước xốt trứng và cà chua.
“Cô Đồng, xin lỗi, cô đợi tôi một lát, tôi…” Vương Đại Thực lắp bắp
nói, không đợi Đồng Phi Phi trả lời, liền quay người đuổi theo Tiểu Dĩnh đang chạy ra ngoài. Đồng Phi Phi thở dài, cẩn thận đẩy chiếc bàn, đang
chuẩn bị lấy khăn giấy lau váy thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc
vang lên: “Sao thế, đi gặp mặt người khác là việc làm thêm của cô à?”
Đồng Phi Phi giật nảy mình, khẽ gật đầu, gượng cười: “Tổng giám đốc Mạnh, thật trùng hợp… ”
Mạnh Tuần không chút biểu cảm ngồi xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng
nghe có vẻ đang tức giận: “Hôm nay trang điểm trông rất bình thường. Sao thế, lần này không có người yêu cầu cô thế chân nữa sao?”
Đồng Phi Phi cảm thấy khí nóng bốc lên đầu, khó khăn lắm mới giữ được nụ cười trên mặt: “Tổng giám đốc Mạnh, anh đúng thật thích đùa… ”
“Tôi không đùa.” Mạnh Tuần đẩy đĩa thức ăn hỗn độn trước mặt. “Lần này người hẹn cũng là Kha Nhã Doanh sao?”
“Không phải, không phải!” Đồng Phi Phi vội vàng xua tay. “Người này do tôi hẹn, không có quan hệ gì tới Kha Nhã Doanh!”
“Cô hẹn?” Mạnh Tuần nhìn lại cách trang điểm của Đồng Phi Phi. “Cô thực sự mong sớm lấy được chồng sao?”
Miệng Đồng Phi Phi như bị chặn lại: “Cũng không phải…”
Mạnh Tuần ngắt lời: “Việc riêng của cô, tôi không có hứng thú tìm hiểu, chỉ là cô đã đồng ý giả vờ làm bạn gái của tôi nên… ”
“Hả? Anh còn định bắt tôi tiếp tục giả làm bạn gái của anh?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên hỏi.
Mạnh Tuần có vẻ không hài lòng khi Đồng Phi Phi ngắt lời anh như vậy, vẻ mặt có chút tức giận: “Việc này, hôm qua chúng ta đã lập thành hợp
đồng rồi. Hay bây giờ cô thay đổi chủ ý, định để tôi đuổi việc cô?”
“Không phải, tôi không có ý đó!” Giọng Đồng Phi Phi nhỏ dần. Cô cẩn
thận quan sát sắc mặt của Mạnh Tuần, từng câu từng từ giải thích: “Chỉ
là tôi rất ngạc nhiên. Ừm, tối hôm qua… anh… không phải đã gặp Nhã Doanh rồi sao? Cho nên tôi nghĩ có lẽ anh sẽ thay đổi ý kiến… ”
“Việc gì tôi đã quyết định, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?”
Mạnh Tuần không đủ kiên nhẫn đành ngắt lời Đồng Phi Phi, nhớ đến việc
tối hôm qua, anh cau mày: “Tính khí Kha Nhã Doanh hung bạo như vậy sao?”
“Không phải, không phải! Hôm qua là do tôi không tốt, quên mất mình
có với hẹn cô ấy, hại cô ấy đứng ngoài trời lạnh đợi tôi lâu như vậy,
cho nên cô ấy mới tức giận như thế. Bình thường cô ấy không như vậy
đâu!”
“Ừm, thế thì tốt.” Vẻ mặt Mạnh Tuần có vẻ đã giãn ra một chút, anh
giơ tay phải gõ gõ xuống bàn. “Hôm qua tôi đã nói, tôi không thích những cô gái hay gây phiền phứcà xui khiến người khác làm việc xấ