
g như vậy?” Mạnh Tuần bóp trán, hình như vẫn buồn ngủ, quay người đi về phòng ngủ: “Tôi ngủ thêm chút nữa, khi nào cô nấu xong thì gọi tôi.”
“Vâng.” Đồng Phi Phi vội vàng đáp lời, mang đồ ăn đi vào bếp. Cô vẫn
thấy mặt nóng bừng, vì vậy hít một hơi thật sâu, tâm trạng lúc này mới
từ từ bình tĩnh lại. Thật là… chỉ là nhìn thấy dáng vẻ mĩ nam tỉnh ngủ
mà thôi, cớ gì mặt lại đỏ, tim đập mạnh chứ? Cô nhắm mắt, cố nhớ lại
dáng vẻ của Quân An. Quân An, Quân An… Ừm, Quân An đẹp trai hơn anh ta
nhiều!
Hôm nay là sinh nhật Mạnh Tuần nên Đồng Phi Phi làm các món ăn vô
cùng thịnh soạn. Ba món mặn, ba món rau, còn có cả canh cá nấu củ cải mà Mạnh Tuần thích nhất. Khi cô dọn món xong thì vừa đúng mười hai giờ. Cô nhìn đồng hồ trên tường, đang do dự không biết có nên gọi Mạnh Tuần dậy không thì Mạnh đại nhân đã tự ngửi thấy mùi vị thơm ngon mà rời khỏi
giường.
“Ủa, làm nhiều thức ăn vậy?” Mạnh Tuần hơi ngạc nhiên khi nhìn những
món ăn thịnh soạn bày đầy trên bàn. Gần đây anh đã không còn lạ với thói quen tiết kiệm của Đồng Phi Phi, bữa cơm nào cũng giống nhau, ba món
một canh. Thỉnh thoảng theo yêu cầu của anh, cuối tuần cô đến nấu cơm
trưa cho anh nhiều nhất cũng là bốn món một canh. Hôm nay thịnh soạn như thế này, thật sự là lần đầu tiên!
“Ồ, hôm nay không phải…” Đồng Phi Phi vừa mở miệng nói thì đột nhiên
chuông cửa vang lên, Mạnh Tuần liền bảo cô chờ một chút rồi đứng dậy, đi ra mở cửa.
“Mạnh phu nhân?” Giọng nói có chút mất hứng của Mạnh Tuần từ ngoài
cửa truyền vào khiến Đồng Phi Phi cứng người: mẹ Mạnh Tuần đến đây?
“Thằng bé này, đã nhiều năm trôi qua như vậy, con còn muốn giận mẹ
bao lâu nữa?” Bà Mạnh vừa nói vừa đi vào phòng, thấy Đồng Phi Phi liền
thốt lên: “Nhã Doanh?”
Đồng Phi Phi vội vàng đứng lên, cười vẻ xấu hổ: “Bác Mạnh!”
“Cháu cũng đến dự sinh nhật Tiểu Tuần?” Bà Mạnh đang bực bội, vừa
nhìn thấy Đồng Phi Phi thì lập tức dịu lại, bà đến gần, thấy một bàn
thức ăn thịnh soạn, khẽ cười hiền hậu: “Đây đều là do cháu làm à? Trông
hấp dẫn quá! Bây giờ những cô gái vừa thông minh, hiểu chuyện vừa hiền
lành, khéo léo như cháu hiếm lắm đấy! Đúng là con nhà dòng dõi có khác!”
Đồng Phi Phi được bà Mạnh khen nên mất tự nhiên, cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mạnh Tuần chẳng nói chẳng rằng, bước tới trước mặt bà
Mạnh, lên tiếng hỏi: “Bà tới đây làm gì?”
“Làm gì ư? Tất nhiên là cùng con đón sinh nhật rồi!” Bà Mạnh bực mình nói, đặt bánh ngọt lên bàn. “Mẹ phải đi đến tận phường Khả Tụng để đặt
bánh gato pho mát cho con đấy. Con vẫn luôn thích món này còn gì.”
“Tôi không thích ăn mấy thứ đồ ngọt ngấy này từ lâu rồi.” Mạnh Tuần
cúi đầu, thản nhiên đảo mắt qua chiếc bánh gato: “Lái xe vẫn chờ ở bên
ngoài, Nhã Doanh ở đây, tôi không tiễn bà về.”
“Tiểu Tuần…” Bà Mạnh ngẩn người.
Mạnh Tuần ngẩng đầu, cười thản nhiên: “Cảm ơn bà đã mang bánh ngọt
tới. Tôi cũng chúc bà cùng phu quân tình sâu nghĩa nặng, trăm năm hòa
hợp.”
Bà Mạnh buồn bã, nhìn thoáng qua Đồng Phi Phi đứng sau lưng Mạnh
Tuần, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, quay người đi ra ngoài. Mạnh Tuần
trở về bàn ăn, ngồi xuống, bưng bát lên, nhìn thức ăn đầy bàn, ngẩng đầu hỏi Đồng Phi Phi: “Hôm nay là sinh nhật của tôi nên cô mới làm nhiều
thức ăn như vậy?”
Đồng Phi Phi gật đầu, cảm thấy hơi lo lắng. Hình như Mạnh Tuần cũng
không nhớ sinh nhật mình. Vậy lát nữa mình phải đưa quà sinh nhật mà Nhã Doanh tặng Mạnh Tuần thế nào đây?
“Sao cô lại cau mày? Cô nghĩ tôi đối xử với mẹ quá đáng sao?” Nhìn
Đồng Phi Phi cau mày, không nói. Mạnh Tuần buông bát xuống, giọng hơi
bực bội.
Đồng Phi Phi cẩn thận nhìn sắc mặt Mạnh Tuần, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không. Tôi chỉ thấy hình như anh không thích sinh nhật.”
Mạnh Tuần cúi đầu, cầm thìa múc một bát canh, từ từ uống hết rồi nói: “Quả thật là tôi không thích. Vì hôm nay không chỉ là sinh nhật của tôi mà còn là ngày mẹ tôi kết hôn với ông già kia.”
Đồng Phi Phi hơi ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao?”
“Trùng hợp?” Mạnh Tuần nhếch môi cười khẩy, khóe mắt lạnh lùng: “Lúc đầu tôi cũng tưởng là trùng hợp.”
Trong thời gian ngắn ngủi ăn một bữa cơm, Đồng Phi Phi được biết về
ân oán tình thù của nhà họ Mạnh. Ba mươi năm trước, ông nội Mạnh Tuần là một vị có quyền cao chức trọng tại thành phố này. Khi đó cha Mạnh Tuần
chưa thành lập công ty, đang làm chức tổ trưởng nhỏ ở một công ty, dưới
sự tác hợp của cha mẹ, cưới con gái quản đốc của một doanh nghiệp nhà
nước. Sau đó, ông Mạnh vì chán ghét người vợ kiêu ngạo, ngang ngược, lén lút tư thông cùng một nhân viên hiền lành, dịu dàng trong tổ, chính là
mẹ Mạnh Tuần, sau đó có Mạnh Tuần. Khi đó, chuyện này bị coi là kinh
thiên động địa, một khi bị tố giác thì hậu quả không thể tưởng tượng. Vì vậy, ông nội Mạnh Tuần kiên quyết chia rẽ đôi tình nhân, vội vàng điều
ông Mạnh đi nơi khác làm việc. Không ngờ bà Mạnh trong hoàn cảnh như vậy vẫn không quan tâm tới sự phản đối mạnh mẽ của người nhà, kiên quyết
sinh Mạnh Tuần, ngậm đắng nuốt cay, chịu hết tủi nhục, nuôi nấng anh.
Năm năm trước, ông Mạnh đột nhiên xuất hiện trước mặt bà Mạnh. Khi đó